Khoé miệng của Cung Công co giật một chút, nói: "Vâng, thiếu gia."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Vẫn xin thiếu gia ban thưởng một tín vật, thuộc hạ mỗi lần tới, đám người bệ hạ lúc nào cũng không nhớ nổi thân phận của thuộc hạ, yêu cầu giải thích rất lâu."
"Há, cái này..."
Lâm Bắc Thần như có điều suy nghĩ, đột nhiên mờ mịt ngẩng đầu, nói: "Đúng rồi, ngươi rốt cuộc là ai nhỉ?"
Cung Công: "..."
"Thiếu gia, kể từ sau khi ta trang bị Thiên Mã Lưu Tinh Tí, dần dần dung hợp với thần vật này, sinh ra một số dị biến mà bản thân ta cũng không nắm chắc được, sau đó lại tu luyện một bộ công pháp do Vương quản gia đưa tới, không biết vì sao, cảm giác tồn tại càng ngày càng thấp, rất nhiều người rõ ràng một giây trước còn gặp qua ta, một giây sau đã quên ta..."
Cung Công có chút buồn rầu nói: "Bây giờ, ngay cả thê tử và nữ nhi, cũng đều quên mất sự tồn tại của ta rồi."
Đôi mắt của Lâm Bắc Thần liền sáng lên.
"Còn có công pháp như vậy sao?"
Hắn lập tức có hứng thú, nói: "Cái tên cẩu vật Vương Trung kia, rốt cuộc đã nhét cho ngươi công pháp gì vậy?"
Cung Công nói: "Tên là Linh Cảm Quan Huyền Đại Triệt Thiên, Vương quản gia nói lục soát ra được từ trong Thành Chủ phủ của Triều Huy đại thành."
Linh Cảm Quan Huyền Đại Triệt Thiên?
Chẳng lẽ là công pháp do Kính Tộc Huyết Ma để lại chăng?
Công pháp này đỉnh thật.
Ngay cả mình, cũng thỉnh thoảng phớt lờ sự tồn tại của Cung Công.
Hắn giơ ngón tay giữa lên, vuốt vuốt mi tâm, đột nhiên nghĩ đến một sáng ý cực tuyệt——
Nếu để cho các bà vợ Dạ Vị Ương, Lăng Thần, Kiếm Chi Chủ Quân, Tần chủ tế đều đi tu luyện Linh Cảm Quan Huyền Đại Triệt Thiên, với thiên phú của đám yêu nữ này, nhất định là có thể đạt đến mức viên mãn.
Đến lúc đó mình cách một ngày biết đâu liền sẽ quên sự tồn tại của các nàng.
Cứ như vậy, kích thích biết bao chứ?
Ngày ngày đều là các bà vợ mới mẻ?
A hô hố.
Lâm Bắc Thần bật cười 'hô hô hô’.
"Lui xuống đi."
Hắn xua tay.
Thân hình của Cung Công dung nhập vào trong bóng tối phía sau Lâm Bắc Thần.
Một lát sau, không ngoài dự đoán Bạch Tiểu Tiểu lại xách một giỏ Thúy Quả tới.
Mỹ thiếu nữ da đen này, ham muốn cơ thể của bổn thiếu gia ta.
Lâm Bắc Thần sớm đã nhìn ra.
"Chu ca ca, trong bộ lạc hôm nay lại có thêm hai mươi mốt cường giả Thiên Nhân, thực lực của a gia cũng có tăng trưởng, đã là Thiên Nhân cấp một rồi."
Bạch Tiểu Tiểu tìm đề tài để nói chuyện, khắc chữ trên mặt đất.
Bông hoa của bộ lạc với một đôi mắt to, trắng đen rõ ràng, không chịu rời xa Lâm Bắc Thần nửa bước, không chút che giấu loại nhiệt huyết nóng bỏng hận không thể nuốt chửng Lâm Bắc Thần kia.
"Ồ, vậy có phải đi Thần Điện thần tình phong hiệu hay không?"
Lâm Bắc Thần khắc chữ hỏi.
"Phong hiệu?"
Bạch Tiểu Tiểu ngẩn ngơ: "Phong hiệu cái gì?"
Lâm Bắc Thần trong lòng sững sờ, khắc chữ hỏi: "Thăng cấp Thiên Nhân của Bạch Nguyệt giới, không cần thần linh cho phép sao? Xét đoán đẳng cấp, ban cho phong hiệu cùng Thiên Nhân Kỹ?"
Bạch Tiểu Tiểu lắc đầu.
"Ta chưa từng nghe nói có loại chuyện này."
Nàng khắc chữ trả lời.
Lâm Bắc Thần chậm rãi ngồi xuống trên ghế mây.
Là bởi vì thế giới khác biệt sao?
Hay là nói...
Trong đầu của hắn, đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ rất to gan.
Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc của hắn, còn cho là mình đã viết sai cái gì, khắc chữ truy hỏi, Lâm Bắc Thần bảo nàng miêu tả một lượt về chuyện thăng cấp của bộ lạc Bạch Nguyệt, cùng với các bộ lạc khác mà nàng biết, trên mảnh vỡ lục địa khác của Khư Giới.
Thì ra ngoại trừ Đông Đạo Chân Châu, các thế giới lục địa khác, đều chưa nghe nói có loại chuyện khảo hạch phong hiệu, ban cho Thiên Nhân Kỹ này.
"Cái này rất thú vị."
Lâm Bắc Thần sờ cằm, vừa mới suy nghĩ ra một chút xíu manh mối, đột nhiên liền kêu lên: "Ai? Ai ai ai, cầu đậu ma tải... Ngươi thì bốn lộng há nha?"
Bạch Tiểu Tiểu giống như tiểu báo cái nhảy bổ tới, trực tiếp tách hai chân ra, ngồi ở trên đùi của Lâm Bắc Thần.
Xúc cảm có chút kích thích quá chân thực.
Ngay tức khắc khiến Lâm đại thiếu kinh ngạc đến mức tiếng địa phương đều phun ra hết.
"Ta là người của ngươi."
Bạch Tiểu Tiểu trực tiếp to gan, hai tay vòng lấy cổ của Lâm Bắc Thần, nói: "Ta không thể hữu danh vô thực."
"Cái đồ chơi gì vậy?"
Lâm Bắc Thần đương nhiên là nghe không hiểu: "Ngươi nói gì? Ngươi... ưm ưm?" (ΘoΘ)?
Đôi mắt của hắn trợn tròn lên.
Bởi vì bờ môi đỏ tươi mềm mại và đầy đặn của Bạch Tiểu Tiểu trực tiếp cắn lên miệng của Lâm Bắc Thần.
Một mùi vị nhàn nhạt, ngọt ngào.
Cmn.
Nha đầu này quả nhiên đã xuất ra móng vuốt với bổn thiếu gia.
Lâm Bắc Thần hung hăng cắn một cái, túm lấy bả vai của mỹ thiếu nữ da đen đẩy về sau, hét lớn: "Sàm sỡ..."
Lỡ như bị người ta trông thấy, có thể nói mình là bị cưỡng ép.
Nhưng Bạch Tiểu Tiểu mạnh mẽ xông lên, không chịu buông tha, như rắn nước dán tới.
Lực lượng trên người của Lâm Bắc Thần hơi phóng ra, đẩy lui về sau, thoát ra.
Xoát xoát xoát.
Kiếm khí gào thét.
"Không lâu sau ta sẽ phải rời đi."
Hắn khắc chữ trên mặt đất.
Trong mắt của Bạch Tiểu Tiểu có trân châu trong suốt lấp lóe.
"Ta biết."
Nàng khắc chữ trên mặt đất.
Lâm Bắc Thần lại viết: "Sau khi ta rời đi, có lẽ sẽ không trở lại nữa."
"Ai thèm ngươi trở lại."
Bạch Tiểu Tiểu cắn chặt hàm răng trắng như tuyết.
"Vậy ngươi ham muốn gì?"
Lâm Bắc Thần khắc chữ hỏi: "Ham muốn ta nhỏ tuổi, dáng dấp đẹp trai, không tắm rửa?"
"Nữ tử của bộ lạc Bạch Nguyệt chúng ta không tính toán nhiều như thế, thích thì chính là thích, muốn thì chính là muốn, không giống như những người ngoại giới các ngươi, lề mề chậm chạp, tính toán chi li nhiều như thế."
Bạch Tiểu Tiểu kiêu ngạo vểnh cái cằm nhọn tinh xảo lên.
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình.
Không ngờ rằng một tên tra nam ăn chơi trác táng như ta, lại có thể gặp được loại mỹ thiếu nữ tươi xanh thoát tục này.
Nếu ngươi thật sự đã nói như vậy...
Vậy ta cũng sẽ không khách khí nữa.
Suy cho cùng không chủ động không cự tuyệt không chịu trách nhiệm. Hay là cứ ăn mất mỹ thiếu nữ da đen này thì sao?