"Ta tin rằng, bệ hạ và Lâm Bắc Thần chắc chắn sẽ trở lại, hơn nữa không bao lâu nữa, rất nhanh sau đó, bọn họ sẽ trở lại."
Giọng nói của Hàn Bất Phụ vang vang giống như sắt thép va chạm, nói.
Hắn chỉ về phía quân địch ở phía xa cuồn cuộn kéo đến, nói: "Cùng với ta, trấn giữ nơi đây, ý chí xông vào trận địa, hữu tử vô sinh, hôm nay, để chúng ta cùng nhau, vì đế quốc Bắc Hải, vì Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, vì thân nhân con cái của chúng ta, vì tự do mà chiến đấu, quyết chết không hối hận, bảo vệ nơi này, tất cả đều từ hi vọng."
"Quyết chết không hối hận."
"Quyết chết không hối hận."
Các binh sĩ hô to.
Hàn Bất Phụ toàn thân lập loè ánh sáng màu cam. Lực lượng Huyền khí cường đại bạo phát ra.
Mặt mũi của hắn kiên nghị, trên mặt hiện nụ cười.
"Lâm học đệ, những ngày này, ngươi luôn gửi đến tài nguyên, Huyền Thạch, bí tịch, đan dược tốt nhất... Không tiếc bất cứ giá nào mà trợ giúp ta, bây giờ, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, Hàn Bất Phụ ta, không phụ ngươi!"
Công thể thôi phát.
Oanh ~!
Hàn Bất Phụ trực tiếp từ trên Lạc Tinh Nhai nhảy xuống, hai chân nặng nề đáp trên mặt đất dưới trăm mét.
Kẻ địch cuồn cuộn ập tới.
Hàn Bất Phụ hét lớn một tiếng, một đạo lực lượng Thổ hệ đáng sợ theo đôi chân của hắn trút xuống mặt đất, xé rách đại địa, gào thét mà ra, trong nháy mắt không biết đã đánh chết bao nhiêu binh sĩ Cực Quang.
"Hỏa Sơn Đột Tiệm!"
Hàn Bất Phụ hét lớn.
Liền thấy từng đạo dung trụ nham thạch cao mấy chục mét, trong nháy mắt từ dưới mặt đất nhô lên, trực tiếp đâm xuyên mấy trăm binh sĩ, thiêu đốt thành tro bụi.
Còn dung trụ nham thạch nhô ra, cũng thay đổi địa hình, tạm thời ngăn cản cuộc xung kích của kẻ địch.
Hàn Bất Phụ hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xông tới.
Hắn dùng nhục thân không ngừng đụng đánh trên từng đạo dung trụ nham thạch kia. Rầm rầm rầm!
Dung trụ trong nháy mắt bể tan tành, mặt đất rung chuyển.
Cao thủ, binh sĩ của kẻ địch trong bán kính năm trăm mét, lập tức bị chấn động đến mức đầu choáng ngất đi.
Mà cũng trong nháy mắt này, dung trụ nham thạch bắn ra kia, giống như lưỡi hái của Tử Thần, hoạt bát thu hoạch từng sinh mệnh!
Sau khi một hơi liên tiếp thi triển tuyệt chiêu, Hàn Bất Phụ không chút do dự, lập tức rút thân thoái lui, giữa mấy cái nhảy lên, lại lần nữa quay về trên Lạc Tinh Nhai. Cùng lúc đó, hỏa pháo gào thét, từ phía trên của Lạc Tinh Nhai bắn ra ngoài, rơi vào trong quân địch trận hỗn loạn!
Ngoài ngàn mét.
Trên một chiếc phi thuyền, Ngu Thân Vương chậm rãi đứng dậy.
"Người kia chính là Bắc Hải Chi Thuẫn Hàn Bất Phụ sao? Quả nhiên là rất dũng mãnh."
Ông ta cười cười, nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, người này có quan hệ tâm đầu ý hợp với Lâm Bắc Thần, chỉ đáng tiếc, Lâm Bắc Thần đã chết ở Vực Ngoại Khư Giới... Người đâu, bắt sống người này, ta có chỗ dùng."
"Vâng."
Có cao thủ của Cực Quang chủ động xin đi giết giặc.
Tháng ba năm 8889 kỷ nguyên ánh sáng, đầu xuân.
Bắc Cảnh của đế quốc Bắc Hải thất thủ, trăm vạn đại quân còn lại không tới mười vạn, rút lui Dương Xuyên hành tỉnh, Bắc Hải Chi Thuẫn Hàn Bất Phụ trấn giữ Lạc Tinh Nhai, khổ chiến hai canh giờ, binh bại, tin đồn chết trận tại Lạc Tinh Nhai.
Lăng Trì chỉ huy đại quân hiệu lệnh rút quân, khổ sở đợi Hàn Bất Phụ không đến, lệ rơi lui quân, ở Long Quan thành đối chọi với Ngu Thân Vương của đế quốc Cực Quang, khổ chiến ba ngày, để tranh thủ thời gian quý báu cho mười vạn đại quân an toàn rút lui, ba ngày sau, Lăng Trì đột phá vòng vây mà ra, không biết tung tích... Sau mười ngày, kinh thành của đế quốc Bắc Hải bị chiếm đóng.
Đại hoàng tử chết trận.
Hoàng tử hoàng nữ tử thương nghiêm trọng.
Lưu gia, Trịnh gia trong mười đại thế gia của đế quốc Bắc Hải hiến thành.
Thất hoàng tử mang theo Tiêu gia, Lăng gia, cùng với bộ phần thần tử, quân đội trung với đế quốc Bắc Hải, đột phá vòng vây mà ra, thế cục chật vật...
Bộ lạc Bạch Nguyệt, tiểu viện.
Lâm Bắc Thần nhàn nhã nằm trên ghế mây.
Một đạo bóng tối giống như rắn nước từ đằng xa bơi đến, rơi ở phía sau Lâm Bắc Thần, hóa thành đại hán Cung Công mắt to mày rậm với kiểu tóc Địa Trung Hải. "Thiếu gia, Thúy Quả và dược phẩm đều đã đưa tới."
Hắn cung kính nói: "Cổ thành còn có thể bảo vệ được, chúng ta thương vong không nhiều."
Trước đó, Lâm Bắc Thần đã chuẩn bị ngàn Thúy Quả, cùng với các loại dược vật ma cải như A Mạc Tây Lâm, Ngân Kiều Giải Độc Phiến mua được từ trên Tabao, mang đến trong cổ thành mà đoàn khảo sát Bắc Hải đang ở.
"Tiền đâu?"
Lâm Bắc Thần thờ ơ hỏi.
Cung Công hai tay dâng lên một trang phiếu nợ.
"Hả? Đường đường là Nhân Hoàng của một nước, lại có thể nghèo đến mức viết hoá đơn tạm?"
Lâm Bắc Thần lập tức với vẻ mặt khinh bỉ.
"Bệ hạ nói, khi ngài ấy đến đây Huyền Thạch mang theo trên người, còn có Huyền Thạch của các chư vị tướng quân khác, đã có bảy phần bị thiếu gia người rút cạn, còn lại ba phần, phải làm nguồn năng lượng dự trữ, để chống đỡ Huyền Năng Pháo và trận pháp hộ thành."
Cung Công tiện thể giải thích.
Trong lòng hắn không khỏi thông cảm vạn phần đối với đám người Bắc Hải Nhân Hoàng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những bảo bối mà thiếu gia đưa ra kia, đều là bảo vật vô giá, có thể ở trong vùng đất phong bế của Bạch Nguyệt giới, mua được loại bảo bối này, Bắc Hải Nhân Hoàng thật may mắn biết bao.
"Bệ hạ còn nói, nếu như thiếu gia không hài lòng, có thể dùng nữ nhi của ngài ấy để gán nợ." Cung Công truyền đạt nguyên văn lời nói của Bắc Hải Nhân Hoàng: "Mấy vị công chúa chưa xuất giá, thiếu gia có thể tùy ý lựa chọn, chọn thêm mấy người cũng không sao."
Ô hô?
Lâm Bắc Thần sờ cằm.
Bắc Hải Nhân Hoàng đây là muốn làm Dương Bạch Lao*.
(*Dương Bạch Lao: là nông dân nghèo làm thuê cho địa chủ Hoàng Thế Nhân nhưng quanh năm chẳng đủ ăn, chẳng đủ tiền nộp tô, dẫn đến mắc nợ không gì trả nổi cho hắn)
"Bệ hạ cũng quá vô sỉ, lại có thể bán nữ nhi? Ta rất xem thường loại người coi nữ nhi như là hàng hóa và thẻ đánh bạc như này."
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt chính khí, hiên ngang lẫm liệt nói: "Sau khi ngươi quay về, nói bệ hạ liệt kê ra một tờ khai đi, công chúa chưa xuất giá còn mấy người, tuổi tác, tướng mạo, tính cách, sở trường,... quay về đưa tới đây, ta từ từ chọn."