Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1415: Tiểu tử này chạy nhanh thật




"Ấy, tỉnh lại đi, không nên nằm mơ giữa ban ngày."

Lâm Bắc Thần giơ tay lên búng vào trán Bạch Tiểu Tiểu một cái.

Bạch Tiểu Tiểu lập tức phản ứng lại.

Nàng vuốt vuốt trán, quát to về phía dưới: "Chu Anh Tuấn của bộ lạc Bạch Nguyệt...phu thê Bạch Tiểu Tiểu đặc biệt tới hỏi thăm."

Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Thần, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn xinh xắn tuyệt đẹp mang một chút xíu vẻ đắc ý.

Dù sao thì hắn cũng nghe không hiểu.

Phía dưới.

Thiên Nhân cấp năm của Dịch Long Nhân tộc nhảy vào trong đám Hạn Tê kia, dần dần rơi vào trong sốt ruột, bị mấy con thành niên khổng lồ trong đám Hạn Tê để mắt tới, trong lúc nhất thời, lại không cách nào giết chết.

Thiên Nhân cấp năm đã ném giáo tập kích trước đó, không thể không từ bỏ Lâm Bắc Thần, cũng từ trên tường thành nhảy xuống, giết vào trong đám Hạn Tê.

Trong lúc nhất thời, trong chiến trường, tiếng gào thét giận dữ liên tục.

Huyết tinh chi khí ngập trời.

Đến sau cùng, Tích Dịch Long Nhân tộc xuất động ra trọn vẹn bốn Thiên Nhân cấp năm mới xem như giết sạch đám Hạn Tê ma quái.

Nhưng Tích Dịch Long Nhân tộc cũng tổn thất không nhỏ.

Trong bốn Thiên Nhân cấp năm, tổn thương một người, ba người khác cũng sắp bị mệt mỏi đến mức sức cùng lực kiệt, tiêu hao không ít...

Có sáu cường giả Thiên Nhân bị Hạn Tê tức giận giẫm đạp thành thịt băm.

Chiến sĩ dưới Thiên Nhân cũng đã chết sáu bảy mươi người.

Tường thành bị đập ra khe hở.

"Chết tiệt."

Đại trưởng lão Kim Ngột Thuật đứng ở đầu tường, nhìn một mảnh núi thây biển máu phía dưới, sự phẫn nộ trong lòng, dường như sắp hóa thành hỏa diễm nuốt chửng tất cả.

Long Nhân Tộc bị tập kích trở tay không kịp.

"Đại trưởng lão, đã điều tra rõ ràng rồi, là có người cố ý dẫn đám Hạn Tê đến nơi này."

Một chiến sĩ thủ lĩnh của Long Nhân Tộc tới hồi báo.

"Chính mà người của bộ lạc Bạch Nguyệt ở phía sau giở trò sao?"

Đại trưởng lão Kim Ngột Thuật nghiêm nghị hỏi. "A cái này... Không phải, là người của chúng ta." Chiến sĩ thủ lĩnh kia cúi đầu nói.

"Làm sao có thể chứ?"

Đại trưởng lão Kim Ngột Thuật sững sờ, nghiêm nghị quát hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Chiến sĩ thủ lĩnh liền vội vàng đem chuyện đã xảy ra vừa rồi, nói một lượt, nói: "Cái tên đã trộm Hạn Tê Vương ấu tể kia, có lẽ là đã bị giẫm đạp thành thịt băm rồi, bây giờ cũng không có cách nào tìm ra nguyên nhân cụ thể..."

Đại trưởng lão Kim Ngột Thuật nghe vậy, cảm thấy chuyện này siêu việt lạ thường. "Có lẽ là âm mưu của các man tử Bạch Nguyệt."

Nhị trưởng lão Kim Cốt Đoá nói.

Mấy trưởng lão tham chiến đứng trên tường thành, đưa mắt nhìn nhau.

Chuyện này thật sự là kỳ dị.

Ẩn sau việc tộc đàn Hạn Tê điên cuồng tiến công, cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được —— cho dù là Thiên Nhân cấp bốn, cũng rất khó. Dã ngoại đối với tộc đàn ma quái, một khi bị vây giữ, nếu đánh lâu không thể thoát, một khi khí lực và thần lực hao tổn hết, chắc chắn phải chết.

Tộc đàn Hạn Tê tốc độ nhanh, lực phòng ngự cùng lực xung kích quá mạnh, rất không dễ đối phó.

Chuyện hôm nay, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Không có ai có thể suy nghĩ rõ ràng.

"Trước đó có người lén lén lút lút phi hành trên không trung nhìn trộm, đáng tiếc không nhìn thấy mặt mũi rõ ràng của bọn hắn, cũng không bắn bọn hắn rơi xuống được."

Đại trưởng lão Kim Ngột Thuật nói: "Chuyện này, e là có liên quan đến người kia."

"Phi hành trên hư không?"

Nhị trưởng lão Kim Cốt Đoá nhíu mày, nói: "Sợ là đã mượn nhờ ngoại lực, cho dù là có bảo vật phi hành, cũng cực kì tiêu tan thần lực...tiếp cận quá gần, cũng có thể dùng Long Nha Thần Thương bắn rơi hắn, ngược lại cũng không đáng lo ngại."

"Chuyện này, có cần phải hồi báo tộc trưởng hay không?"

Tam trưởng lão Kim Thác Mô hỏi.

Đại trưởng lão Kim Ngột Thuật lắc đầu: "Tộc trưởng bế quan, đã đến thời khắc then chốt, không nên quấy rầy."

Trong lúc đang nói chuyện, đột nhiên ở phía xa bên ngoài thành, lại có động tĩnh truyền đến.

Trong lòng của mấy trưởng lão đều run lên.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ở trong cánh đồng hoang xa xa, một đám Tổ Điểu đen nghìn nghịt thoạt nhìn không thấy giới hạn, giống như điên, lao về phía cổ thành.

"Mau nhìn."

Nhị trưởng lão Kim Cốt Đoá chỉ vào đám Tổ Điểu phía trước nhất.

"Đó là..."

Đại trưởng lão vừa nhìn qua, lập tức ngơ ngẩn.

Chỉ thấy một chiến sĩ Long Nhân thân hình cao to, trong hai tay đều xách một con Tổ Điểu ấu niên lông đỏ, vắt chân lên cổ mà chạy ở đằng trước, tốc độ chạy của hắn nhanh như vậy, hai cái chân trên mặt đất tạo ra một đám huyễn ảnh, giống như bánh xe điên cuồng quay vòng...

"Là hắn, là hắn, chính là hắn."

Chiến sĩ thủ lĩnh hoảng sợ nói: "Kẻ ăn cắp Hạn Tê Vương ấu tể trước đó chính là hắn... Hắn lại có thể còn sống?"

Mấy trưởng lão cũng hoảng rồi.

Nhìn cái dáng vẻ này, quả thực là người mình.

Tên lỗ mãng kia, lại dám đi cướp chim non huyết mạch của Tổ Điểu Vương?

Con chim non cánh màu đỏ kia, rõ ràng là huyết mạch của Tổ Điểu Vương.

"Tiểu tử này chạy nhanh thật..."

Tam trưởng lão Kim Thác Mô hoảng sợ nói.

Tốc độ của Tổ Điểu khi chạy như điên, còn vượt qua Hạn Tê.

Nhưng từ đầu đến cuối lại không cách nào đuổi kịp Long Nhân kia.

Đặt trong bộ lạc của Tích Dịch Long Nhân tộc, cũng là một nhân tài. "Không hay, nhanh ngăn hắn lại."

Đại trưởng lão cao giọng hét lớn.

Nhưng đã muộn rồi.

Chỉ thấy Tích Dịch Long Nhân kia chạy giống như một trận cuồng phong, khi còn cách cổ thành trăm mét, đột nhiên vung hai tay lên, đem hai con chim non của Tổ Điểu Vương hôn mê ném qua cổ thành...

Khoảnh khắc sau đó, hắn kiệt sức ngã xuống đất.

Đám Tổ Điểu nổi giận chạy như điên, trong nháy mắt đã giẫm đạp qua người hắn...