Nham thạch bay tứ tung.
Loại công kích trình độ này, đối với Hạn Tê Vương da dày thịt béo mà nói, giống như cù lét.
"Ngoao grừm grừm——!"
Hạn Tê Vương triệt để tức giận rồi.
Đôi mắt to lớn cua nó đỏ bừng như máu.
Còn 'Kẻ đột nhập' dường như cuối cùng đã sợ hãi rồi.
Hắn xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà khi chạy, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, hai tay của hắn lại đem con thú con của Hạn Tê Vương bị đánh tơi bời đến bất tỉnh kia, nâng cao trên đỉnh đầu...
Đây được coi là trộm thú con sao?
Hay là đang cướp?
Tất cả bộ tộc Hạn Tê đều bị chọc giận.
Ầm ầm ầm!
Các Hạn Tê phát điên, đuổi theo kẻ đột nhập.
Đại địa chấn động.
Ầm ầm ầm!
Khi ba bốn trăm con Hạn Tê bỏ chạy, mặt đất dường như đều đang run rẩy.
Nhưng 'Kẻ đột nhập' kia cứ khăng khăng giơ cao con thú con của Hạn Tê Vương nặng mấy tấn kia, lại còn không buông tay, chạy càng nhanh hơn.
Hơn nữa hắn dường như không biết mệt mỏi, mỗi lần khi Hạn Tê tộc sắp đuổi kịp hắn, hắn liền sẽ bộc phát ra lực lượng mới, lại kéo dài khoảng cách ra một chút...
Tích Dịch Long Nhân cùng Hạn Tê tộc đàn cổ quái kia, giống như hồng thuỷ bộc phát, một trước một sau, lao nhanh về phía cổ thành của Tích Dịch Long Nhân tộc... Bạch Tiểu Tiểu nhìn mà nghẹn họng nhìn trân trối.
Nàng dường như đã hiểu được cái gì đó.
Sau thời gian một chén trà.
Lâm Bắc Thần bay trở về gặp mặt.
"Đi, dẫn ngươi đi hóng mát xem kịch."
Hắn kéo Bạch Tiểu Tiểu lên phi kiếm.
Hả?
Hóng mát?
Có ý gì vậy?
Bạch Tiểu Tiểu cảm thấy đầu óc thông minh của mình lại bị khuấy trộn rồi.
Nhưng mà, không thể biểu hiện ra quá nhà quê trước mặt người trong lòng.
Thế là nàng rất cơ trí không truy hỏi nữa.
Đại ngân kiếm nhanh như điện chớp.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đi tới bầu trời phía trên cổ thành của Tích Dịch Long Nhân tộc.
Còn cảnh phía dưới, cũng không ngoài dự đoán của Bạch Tiểu Tiểu.
Hạn Tê tộc đàn quả nhiên là đang điên cuồng công kích Tích Dịch Long Nhân tộc.
Đã có vài chục con Hạn Tê trưởng thành, bị đập chết trên tường thành rồi.
Nhưng cũng đập ra một khe nứt cực lớn trên tường thành.
Nàng còn nhìn thấy, con Hạn Tê ấu thú bị bắt đi trước đó đã khảm đính trên tường thành, máu thịt be bét... Hiển nhiên là bị người ta hung hăng đập tới, trực tiếp đập chết trên tường thành.
Chẳng trách những Hạn Tê đó điên cuồng như vậy.
Bọn chúng đem sự phẫn nộ về cái chết của thú con, toàn bộ đều phát tiết trên người Tích Dịch Long Nhân tộc.
Đây chính là dụ quái mà Chu ca ca đã nói trước đó sao?
Mưu kế tương tự, trước kia trong ba đại bộ lạc, cũng không phải là không có người nghĩ qua, cũng không phải là không có ai thử qua.
Nhưng rất khó thực hiện.
Thành công như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Ầm ầm!
Hai đạo khí tức cường đại vô song, đột nhiên trào dâng lên trong cổ thành của Long Nhân Tộc.
Liền thấy một đạo thân ảnh nhảy lên tường thành, tung người nhảy vào trong đám Hạn Tê, trực tiếp triển khai tàn sát.
"Mau lui lại, là Thiên Nhân cấp năm trong Tích Dịch Long Nhân xuất thủ."
Bạch Tiểu Tiểu phản ứng lại.
Trong lòng của Lâm Bắc Thần đột nhiên cũng trào dâng báo động.
Hắn lập tức ngự kiếm vượt lên không trung, cấp tốc lên cao.
Nháy mắt sau đó, một đường nứt ngân mang trong hư không nơi mà hai người ở vừa rồi.
Đó là một đạo giáo hình dáng giống như răng nanh màu bạc.
Xoẹt!
Lúc này, tiếng xé gió của cây giáo màu bạc mới vang lên.
Một thương tốc độ siêu thanh.
Trên trán của Lâm Bắc Thần toát một tầng mồ hôi lạnh.
Nguy hiểm thật.
Nếu không phải Bạch Tiểu Tiểu nhắc nhở, e rằng một phát này đã đâm vào trên người mình, không chết cũng phải trọng thương.
Thì ra cường giả Tích Dịch Long Nhân tộc trong thành, sớm đã phát hiện ra mình. Khinh địch rồi.
Lâm Bắc Thần cảnh tỉnh trong lòng.
Trước đó tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, loại Thiên Nhân cường đại mà dáng vẻ ngu ngơ của bộ lạc Bạch Nguyệt như Bạch Hải Triều, đối với hắn lễ ngộ có thừa, chưa từng xuất thủ qua, khiến hắn theo bản năng coi thường sự đáng sợ của Thiên Nhân cấp năm.
Phải cẩn thận.
Tuyệt đối không thể lật thuyền trong mương.
Lâm Bắc Thần điều khiển phi kiếm, tiếp tục lăng không mà lên.
Một khi ý thức được nguy hiểm, Lâm Bắc Thần lập tức liền có thể đem tinh thần cẩu thả phát huy đến cực hạn.
"Ốc lí ma lơ?"
Phía dưới, một tiếng rống giận dữ như sấm nổ truyền đến.
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình.
Ngón tay ngọc thon dài của Bạch Tiểu Tiểu từng nét từng chữ viết trên lưng của Lâm Bắc Thần: "Thiên Nhân của Long Nhân tộc đang hỏi chúng ta là ai."
Đầu ngón tay vuốt ve trên lưng, xuyên thấu qua y sam, khiến Lâm Bắc Thần cảm nhận được một tia ôn nhuận tê dại, không khỏi rung động trong lòng.
"Nói cho bọn hắn, Chu Anh Tuấn của bộ lạc Bạch Nguyệt tới báo thù."
Lâm Bắc Thần nắm lấy bàn tay của Bạch Tiểu Tiểu, viết trong lòng bàn tay.
"Ờ..."
Bạch Tiểu Tiểu cúi đầu rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ngay tức khắc tê dại như bị điện giật, ngứa ngáy truyền đến trong lòng, lập tức cầm lòng không đậu mị nhãn như tơ, trong mắt lưu chuyển tình cảm dịu dàng.
Thân thể mềm mại của nàng như thể không có xương cốt, dường như xụi lơ trong lòng của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần vội vàng đỡ lấy mỹ thiếu nữ da đen.
Chẳng trách kiếp trước người bạn tốt tra nam của hắn đã từng nói, nữ nhân một khi động tình toàn thân đều sẽ trở nên mềm nhũn không có khí lực, còn nam nhân thì lại khác, nam nhân động tình toàn thân những vị trí khác đều có thể mềm nhũn, nhưng có một nơi tuyệt đối là cứng như sắt.