“Cái này...”
Dân chúng bộ lạc thuần chân bị đả kích thật sâu.
Bọn họ không biết nên cảm ơn Lâm Bắc Thần như thế nào.
Trước đó, khi Lâm đại thiếu cứu hơn bốn mươi cây Thúy, bọn họ đã ý thức được, “nước thần tiên” bên trong cái bình sứ nhỏ kia nhất định có giá trị không nhỏ. Để hắn sử dụng nhiều như thế đã là ngại lắm rồi, cho nên bọn họ cũng không lên tiếng thỉnh cầu hắn cứu những cây khác.
Không nghĩ đến nô lệ chạy nạn ngoại giới lại có đức độ đến như vậy, không tiếc bỏ ra nhiều hơn để cứu cây Thúy giúp bộ lạc Bạch Nguyệt.
Đây là một loại tinh thần gì thế?
Tù trưởng Bạch Hải Triều âm thầm hạ quyết tâm.
Nếu Lâm Bắc Thần đồng ý ở lại, bộ lạc Bạch Nguyệt có thể thu nhận, cho dù trên người vị thiếu niên này có khả năng dính một chút nhân quả phiền phức.
“Sao, hết rồi à?”
Lâm Bắc Thần lắc lắc cái bình, bên trong đã cạn thấy đáy.
Bên trong thành vẫn còn ít nhất một phần ba cây Thúy chưa được cứu.
Lâm Bắc Thần sờ cằm.
Trang bức chưa bao giờ hết vui.
Hắn vừa hổ thẹn vừa tiếc nuối viết xuống đất: “Tiếc quá, dược vật trong tay ta đã sử dụng hết, tạm thời không cách nào cứu được cây Thúy nữa.”
Thái độ như thế lại càng khiến cho cư dân thuần phác của bộ lạc cảm động vô cùng.
“Chu bằng hữu, vất vả cho ngươi rồi. Ta mời ngươi đến Bạch Nguyệt Đường, để cho chúng ta đại diện cho bộ lạc Bạch Nguyệt cảm tạ ngươi...” Bạch Hải Triều nhiệt tình nói.
Cư dân bộ lạc nhiệt tình vây quanh Lâm Bắc Thần giống như một vị đại anh hùng, cùng nhau đi về phía Bạch Nguyệt Đường.
Trong thành có hai khu vực là trọng địa hạch tâm của bộ lạc Bạch Nguyệt.
Một là thần điện cung phụng Khư Giới Chi Chủ Miện Hạ.
Cái còn lại là Bạch Nguyệt Đường.
Nó là nơi Tù trưởng và trưởng lão bộ lạc nghị sự, cũng là nơi thương nghị của tất cả người dân bộ lạc liên quan đến sinh tử tồn vong hay đại sự phát sinh.
...
...
Cổ thành hoang phế.
“Tình huống không được khả quan.”
Tả Tướng trở về thành, áo bào nhuốm máu: “Khi ta đi về phía Nam, trên đường đi tổng cộng có tám tộc đàn ma quái hoang dã, thực lực đều cao hơn Nhân Mã tộc, khí tức có thể so với thủ lĩnh Thiên Nhân cấp bốn năm tọa trấn. Về phía Nam khoảng chừng hơn sáu trăm dặm, bên trong một rừng đá có một cổ thành di chỉ, quy mô lớn nhỏ bằng với nơi này. Dừng chân bên trong là một bộ tộc đầu người thân thằn lằn có trí tuệ, số lượng vượt quá năm ngàn, có chữ viết và ngôn ngữ của mình, thực lực không thể khinh thường...”
Mọi người nghe xong, trong lòng đều trầm xuống. Nguy hiểm còn nhiều hơn so với tưởng tượng. Bắc Hải Nhân Hoàng vẫn rất ung dung như cũ.
Đầu tiên, ông quan tâm thương thế của Tả Tướng trước: “Sự việc khác sau đó hãy nói, thương thế của khanh gia quan trọng hơn. Người đâu, mau gọi ngự y của trẫm đến chữa thương cho Thừa tướng của trẫm.”
Tả Tướng vừa cảm kích vừa lắc đầu hành lễ: “Bệ hạ yên tâm, máu trên người thần đều là máu của đám ma quái hoang dã, cũng không phải bị thương.”
Lúc này mọi người mới yên tâm.
Tả Tướng lại nói: “Lâm đại thiếu và Cao Thiên Nhân vẫn còn chưa trở về sao?”
Bắc Hải Nhân Hoàng lắc đầu: “Còn chưa có tin tức.”
Tả Tướng thay quần áo xong, lại nói tiếp: “Thần phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái, nhưng lại cực kỳ có lợi cho chúng ta, có thể trở thành mấu chốt thắng bại của lần khảo hạch này.”
“Ồ, ngươi mau nói đi.”
Tinh thần Bắc Hải Nhân Hoàng chấn động.
Ánh mắt mong chờ của mọi người đều tập trung trên người Tả Tướng.
“Ta phát hiện đám ma quái bên trong tiểu thế giới này đều không có năng lực phi hành.”
Tả Tướng xoa huyệt Thái Dương, giọng nói có chút khẳng định: “Đó là một hiện tượng rất kỳ quái. Cho dù ma quái cảnh giới Thiên Nhân cấp bốn năm cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh bắn lên không, nhưng chỉ có thể ở trên không một thời gian ngắn mà không cách nào lăng không phi hành trong một thời gian dài.”
Không biết phi hành?
Mọi người khẽ giật mình.
Ánh mắt mọi người đều hiện lên sự ngạc nhiên.
Đây tuyệt đối là một tin tức tốt.
Nếu thực sự như vậy, đồng nghĩa với việc đoàn khảo hạch Bắc Hải sẽ có được một ưu thế cực lớn.
Dù sao, cường giả võ đạo nhân loại, một khi tiến vào cảnh giới Tông sư, bọn họ sẽ có thể lăng không phi hành. Mặc dù phi hành cực kỳ tiêu hao Huyền khí, nhưng dưới điều kiện tiên quyết Huyền khí bên trong cơ thế không bị tiêu hao hết, mọi người có thể tự tại làm điểu nhân trên bầu trời.
Ma quái thế giới này không biết bay, điều này có nghĩa một khi bọn họ rơi vào thế yếu trong chiến đấu, cường giả võ đạo đế quốc Bắc Hải có thể thông qua “thăng thiên” để kéo dài khoảng cách, thoát khỏi chiến trường.
Nếu có thể lợi dụng thỏa đáng, ưu thế trên không trung thậm chí có thể quyết định thành bại của khảo hạch lần này.
Trong lòng Bắc Hải Nhân Hoàng lặng lẽ thở phào một hơi.
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày cũng bớt đi vài cái.
Rốt cuộc cũng có một tin tức tốt.
Sau khi xác định được độ khó của khảo hạch Thiên Quốc Chi Chiến vượt qua cấp ba, trong lòng Bắc Hải Nhân Hoàng đã có dự cảm bất thường.
Ông mơ hồ ý thức được, sửa lại độ khó khảo hạch, vây bọn họ ở đây, hoặc có thể nói là mai táng bọn họ bên trong tiểu thế giới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của đối phương.
Lúc này, bên ngoài đang phát sinh chuyện gì chứ?
Bắc Hải Nhân Hoàng thậm chí cũng không dám suy nghĩ.
Có lẽ sẽ có kết quả xấu nhất. Chờ đoàn khảo hạch thiên tân vạn khổ sáng tạo ra kỳ tích, hoàn thành khảo hạch đánh ra ngoài, đế quốc Bắc Hải đã cải thiên hoán địa biến dung nhan một cách long trời lở đất.
Trước khi tiến vào tiểu thế giới khảo hạch Khư giới vực ngoại, Bắc Hải Nhân Hoàng và Tả Tướng đều đã có một số chuẩn bị trong bóng tối, phòng ngừa sau khi cao tầng hạch tâm rời đi, trong nước sẽ phát sinh một số rung chuyển.
Nhưng những chuẩn bị này chỉ là đối với kẻ thù truyền kiếp Thiên Thảo hành tỉnh Vệ Thị và đế quốc Cực Quang mà thôi.
Nếu đối đầu với kẻ có thể âm thầm xuyên tạc độ khó khảo hạch Thiên Quốc Chi Chiến, sợ là cũng không có quá nhiều phần thắng.
Dù sao, có thể lặng yên không một tiếng động thay đổi độ khó của Thiên Quốc Chi Chiến, thế lực mạnh bao nhiêu, thủ đoạn đáng sợ bao nhiêu, suy nghĩ một chút cũng có thể khiến cho tim người ta đập nhanh một chút.
Nhưng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu lo lắng, Bắc Hải Nhân Hoàng cũng không biểu hiện ra.
Là người quyết định tối cao của đoàn khảo hạch Bắc Hải, một khi thở dài thở ngắn, than thở, mặt buồn rười rượi, sĩ khí những tướng lĩnh và quân sĩ khác sợ là sẽ nhanh chóng tan rã.