Thế giới vỡ vụn?
Trong đầu Lâm Bắc Thần lập tức xuất hiện hình ảnh bãi biển sau lưng tòa cổ thành màu đen cùng với rất nhiều hình ảnh kỳ lạ của bức tường hư không bị đứt gãy.
Xét theo vật lý học thiên thể ở trái đất kiếp trước mà nói, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện cảnh tượng đó.
Nhưng nếu dùng thần thoại mà tiểu mỹ nữ Bạch Tiểu Tiểu để giải thích, vừa lúc lại có sự phù hợp.
Cho nên nói, tinh không bãi biển chính là nơi Bạch Nguyệt giới bị đánh nát?
Cái gọi là Bạch Nguyệt giới chính là mảnh vỡ của mảnh vỡ của mảnh vỡ thế giới nguyên thủy trong truyền thuyết?
Suy nghĩ kỹ một chút, kích thước của Bạch Nguyệt giới chẳng qua chỉ có đường kính năm sáu trăm cây số mà thôi.
Quả nhiên là một mảnh vỡ lục địa rất nhỏ.
Trong đầu Lâm Bắc Thần đã có được mô hình đại khái của Bạch Nguyệt giới. Nơi này không phải thế giới hình cầu giống như trái đất, mà chỉ là một mảnh vỡ lục địa phiêu phù trong hư không vũ trụ mà thôi.
Cứ như vậy, hắn có thể giải thích được hiện tượng đứt gãy cách bãi biển mấy trăm mét. Như vậy vấn đề lại đến.
Thế thì Đông Đạo Chân Châu đế quốc Bắc Hải là hình cầu? Hay là hình lập phương? Hắn vô thức giơ ngón tay giữa xoa xoa mi tâm.
“Một vấn đề luôn quấy nhễu ta từ trước đến nay dường như đã mơ hồ tìm được đáp án.”
“Vì sao thế giới mà ta đến lại gọi là Đông Đạo Chân Châu mà không phải là Đông Đạo Chân Thế Giới, Đông Đạo Chân Giới?”
“Trước đó ta vẫn cho là còn có Tây Nam Bắc châu, nhưng dường như không có ai hay thư tịch nào đề cập đến những châu khác. Cho nên, có lẽ bọn chúng cũng không tồn tại?”
“Như vậy, điều này chẳng phải Đông Đạo Chân Châu có khả năng không phải hình cầu mà chỉ là một mảnh vỡ lục địa lớn hơn một chút?”
“Chậc chậc chậc, lần nào cũng khiến cho thế giới quan ban đầu của ta bị phá vỡ.” “Nhưng mặt trời mặt trăng mọc hướng Đông lặn hướng Tây thì giải thích như thế nào?”
“A, đau đầu quá.”
“Học dở quá thì không xứng suy nghĩ những vấn đề cao thâm như thế.”
“Từ bỏ suy nghĩ thôi.”
Suy nghĩ một lát, Lâm Bắc Thần quyết định trước đè xuống nghi ngờ trong lòng, sau này về hỏi Bắc Hải Nhân Hoàng thì rõ thôi.
“Nào, chúng ta tiếp tục chơi tiếp.”
Lâm Bắc Thần nhìn Bạch Tiểu Tiểu, mỉm cười viết lên mặt đất: “Cương vực Khư giới rộng bao nhiêu? Tổng cộng có bao nhiêu bộ lạc, chủng tộc?”
Bạch Tiểu Tiểu không chút do dự viết xuống mặt đất.
Nàng rất sùng bái Lâm Bắc Thần. Ngoại trừ ân cứu mạng, cứu sống cây Thúy, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là dáng dấp của Lâm Bắc Thần cực kỳ anh tuấn.
Trong lòng thiếu nữ bộ lạc có một cái cân, mặt tùy tâm sinh. Cho nên, thiếu niên có giá trị nhan sắc cao như thế, tuyệt đối không phải người xấu.
Huống chi, những vấn đề mà Lâm Bắc Thần hỏi cũng chỉ là những vấn đề mang tính thường thức mà thôi, cũng không phải bí mật gì của bộ lạc.
Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn lại.
Dựa theo những gì Bạch Tiểu Tiểu nói, cương vực Khư giới cực lớn, là một hư không sao trời mênh mông vô bờ, bao gồm hàng trăm mảnh vỡ lục địa cùng loại với Bạch Nguyệt giới, có lớn có nhỏ.
Trong đó, mảnh vỡ lục địa lớn nhất được gọi là thánh địa Khư giới, thậm chí còn là nơi Khư Giới Chi Chủ vĩ đại ngủ say.
Tín đồ của Khư Giới Chi Chủ rất đông.
Thực lực chi nhánh giống như bộ lạc Bạch Nguyệt nhiều vô số kể, phân tán trên những mảnh vỡ lục địa khác nhau, xen kẽ lẫn nhau, thông qua thánh địa Khư giới phát sinh một số liên hệ.
Tóm lại, theo như Bạch Tiểu Tiểu miêu tả, Khư Giới Chi Chủ là một thần linh vô cùng cường đại. Cương vực và tín đồ Khư giới cũng không cường thịnh nhất thời.
“Ồ, lợi hại như vậy sao?” Lâm Bắc Thần lấy lòng.
Nhưng trong lòng của hắn đã gọt bớt lời nói của Bạch Tiểu Tiểu. Sau khi tỉnh táo suy luận, hắn đã đưa ra một kết luận.
Khư Giới Chi Chủ chỉ là thần linh sinh ra trong thế giới nguyên thủy bị phá vỡ. Người đó có lẽ đã từng phong quang qua, nhưng về sau lại nghèo túng. Cương vực thống trị đoán chừng cũng bị rút lại rất nhiều.
Về phần số lượng tín đồ...
Nhìn sự túng quẫn, khốn khó của bộ lạc Bạch Nguyệt bây giờ thì có thể biết, Khư Giới Chi Chủ chỉ sợ không có bao nhiêu tín đồ.
Nói tóm lại, đây là một vị tổ tiên đã từng giàu có, nhưng bây giờ chỉ còn là một người nghèo túng sắp mang cả đồ lót của mình đi cầm.
Lâm Bắc Thần cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định không hỏi việc liên quan đến Bạch Khâm Vân.
Thân phận thật sự của Bạch phú bà là thành viên Khư giới tộc.
Dựa theo lời nói của nàng, nàng là công chúa Khư giới, đại vị không thấp.
Nghĩ đến nhân vật có địa vị cao như vậy, “hoa khôi làng” như Bạch Tiểu Tiểu hẳn không quen biết.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, tạm thời kết thúc trò chơi này.
Hắn đứng lên, duỗi lưng một cái rồi nói: “Vừa rồi chúng ta chỉ cứu được hơn bốn mươi cây Thúy chết héo. Như vậy đi, ngươi dẫn ta đi, chúng ta tranh thủ thời gian cứu những cây Thúy khác. Nếu để lâu quá, cây chết hết thì tiếc lắm.”
Bạch Tiểu Tiểu mỹ lệ dã tính lập tức vui vẻ nhảy dựng lên.
Nàng nắm lấy tay Lâm Bắc Thần chạy ra ngoài đồng ruộng hy vọng ngoài thành.
“Lính thông tin” đi theo Lâm Bắc Thần tất nhiên không dám thất lễ, vội vàng báo cáo lại cho Tù trưởng và các trưởng lão.
Khi Tù trưởng Bạch Hải Triều và các trưởng lão chạy đến, Lâm Bắc Thần đã cứu được hơn hai trăm cây Thúy.