Lâm Bắc Thần kéo đại ngân kiếm, một đường tia lửa tứ tung quay trở lại chỗ ngồi của mình, Bạch Khâm Vân cũng cũng đã trở lại chỗ ngồi của mình
“Ngươi thật sự chọn thanh kiếm này?”
Lâm Bắc Thần ngạc nhiên khi thấy Tiểu Loli kiêu ngạo chọn cầm song thủ trọng kiếm màu xanh nhạt trở về.
“Ngươi có ý gì?” Bạch Khâm Vân nhất thời như một con thỏ xù lông: “Là ngươi nói thanh kiếm này hợp với ta.”
“À...”
Lâm Bắc Thần vốn dĩ muốn nói thật ra ta chỉ nói đùa chút thôi, nhưng nhìn thấy bộ dạng kích động như vậy của Tiểu Loli kiêu ngạo, nếu thật sự nói ra, hắn sợ bà cô này vung kiếm chém người mất, vì thế rất khôn ngoan mà sửa lại lời nói: “Đúng thế, thanh kiếm này rất thích hợp với ngươi, ta đã cẩn thận xem qua rồi, đúng thế đấy, ngươi yên tâm đi.”
Vẻ mặt của Bạch Khâm Vân vì thế mà từ âm u chuyển sang tươi tắn.
Trong lòng Lâm Bắc Thần lén nghĩ: Không đúng, tiểu kiêu ngạo này từ khi nào lại trở nên ngoan ngoãn như vậy? Nhưng hắn cũng không nói đùa chút nào cả.
Lúc trước, hắn quả thực đã dùng tinh thần lực quét qua song thủ trọng kiếm màu lam, từ khí tức mà nói, thanh kiếm này tương đồng với khí tức của Bạch Khâm Vân. Cho nên Tiểu Loli ngạo kiều chọn thanh kiếm này có lẽ cũng không sai?
Đám thiên tài khác, lúc này cũng đang cẩn thận quan sát bội kiếm mà mình đã chọn.
Trong số đó, Đông Phương Chiến chọn một thanh kiếm răng cưa một mặt màu đỏ sẫm, có khí tức gần với nguyên khí hoả diễm của hắn, Huyết Diễm chọn một thanh kiếm mỏng màu đỏ sẫm như máu, Tống Thanh Phong chọn một thanh kiếm ba lưỡi, Lâm Hải Đường chọn một thanh kiếm lưỡi bằng ngọc, rất hợp với quần áo hắn mặc, còn Tống Khuyết Nhất chọn một đoản kiếm màu da cam...
Lâm Bắc Thần cố ý nhìn qua Tào Phá Thiên. Vị thiên tài Bạch Vân thành này đã chọn một thanh kiếm lưỡi rộng màu vàng nhạt.
“Được rồi, mọi người nếu đã chọn kiếm xong, ta tin rằng các ngươi đã hài lòng với lựa chọn của mình, phần tiếp theo là đặt tên cho thanh kiếm của các ngươi, trong khách quý tại đây có Phạm Tổ Ngang đại sư, đệ tử thân truyền của Phạm đại sư, có thể khắc tên các ngươi lên kiếm, từ nay về sau, thanh kiếm này sẽ hoàn toàn thuộc về các ngươi.” Lê Lạc Nhiên nói.
Âm thanh rõ ràng rót vào tai mọi người, nhóm lão bối đều mỉm cười, mỏi mắt mong chờ.
Đám tiểu bối chọn kiếm thì hoặc đang nhíu mày suy tư, hoặc đã tính kỹ trong lòng.
Đặt tên cho kiếm, nghe thì rất đơn giản, nhưng thực tế tên kiếm chính là ý chí của chính mình.
Đối với một gã kiếm khách mà nói, chí khí là dạng ý chí gì, khát vọng gì được giấu trong lòng, chính là đặt tên gì cho thanh kiếm của mình.
Cho nên, phần này chính là kiểm tra tâm ý của đám thiếu niên kiếm khách.
“Ta đặt tên cho nó là Không Sợ.” Đông Phương Chiến đưa thanh kiếm răng cưa của mình cho đại sư Phạm Tổ Ngang.
Đám lão bối nghe thế cũng đều khẽ gật đầu.
Sợ, phát âm giống cưa
*đều phát âm là ju
Thanh kiếm có răng cưa, tên Không Sợ, chính là chỉ tâm ý. Mà cũng có chút phù hợp với tính cách của Đông Phương Chiến.
Họ kép của hắn là Đông Phương, tên chỉ một chữ Chiến.
Chiến giả, không sợ hãi.
Người không sợ, kiếm tên Không Sợ, có thể nói là người kiếm nghĩ thông suốt. Tên này, thật sự hay.
Phạm Tổ Ngang là một thanh niên khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt như Quan Ngọc, khá đẹp trai, gật đầu nói: “Tên hay đấy.”
Nói xong, vận chuyển huyền khí, dùng ngón tay làm bút, trên thân kiếm răng cưa đỏ rực, viết lên hai chữ Không Sợ.
Có một vầng sáng rực rỡ trên đầu ngón tay. Rõ ràng là một loại bí thuật chú khí nào đó.
Viết xong, nhìn trên thân kiếm có ám quang hiện lên, chính là hai chữ Không Sợ, chẳng những không làm hư kiếm, mà dường như truyền cho kiếm một loại linh khí, khiến nó càng thêm đặc biệt.
Đông Phương Chiến vừa nhìn thấy, nhất thời vui sướng.
Những người khác cũng âm thầm bội phục.
Sở Ngân cũng lộ ra vẻ thán phục, mở miệng nói: “Phạm huynh vừa rồi thi triển, hẳn là thuật Phú Kiếm Hồn? Quả nhiên là thần kỳ khó lường, thật sự rất khâm phục.”
Đế quốc Bắc Hải có ba đại thánh địa kiếm đạo, đó là Bạch Vân thành, Lộng Kiếm Các và Tiểu Kiếp Kiếm Uyên, đều có chú kiếm thuật.
Trong đó chú kiếm thuật của Lộng Kiếm Các là số một, độc quyền đế quốc, sau đó đến Bạch Vân thành, còn Tiểu Kiếp Kiếm Uyên chính là thánh địa kiếm đạo bồi dưỡng các loại thích khách, tử sĩ, gián điệp.
Cho nên trường phái chú kiếm thứ ba chính là Phạm đại sư.
Vị này là đại chú kiếm sư, cả đời đúc vô số kiếm, chia thành tứ đại kiếm hệ có thăng trầm, không chỉ lừng danh ở đế quốc Bắc Hải, mà ở đế quốc Cực Quang và các quốc đảo ở nước ngoài khác, cũng rất nổi tiếng, giống như Thanh Điểu Kiếm mà Lâm Bắc Thần đang mang, cũng là một sản phẩm chế thức của dòng kiếm hệ, các sản phẩm tiêu chuẩn của dòng kiếm hệ rất phổ biến trên thị trường.
Người ta đồn rằng Phạm đại sư toàn thân có phương thức chú kiếm, sâu hiểm khó dò.
Điều truyền kỳ hơn là tuyệt kĩ nhất môn của hắn, gọi là Phú Kiếm Hồn.
Nó có thể khắc chữ trên thân kiếm, giao phó linh tính cho một thanh kiếm, để nó có không gian trưởng thành, không ngừng nâng cao phẩm chất dưới sự đào tạo tỉ mỉ của chủ nhân.
Bí thuật này chính là tuyệt học chấn thế mà Phạm đại sư khai tông lập phái. Ngay cả Bạch Vân thành cùng Chú Kiếm Các đều không bằng.
Phạm Tổ Ngang gật đầu với Sở Ngân, mỉm cười nói: “Sở chủ nhiệm khen trật rồi, thuật Phú Kiếm Hồn bí hiểm, không ở cảnh giới thiên nhân thì không thể tu, tu vi của ta không đủ, không thể tu luyện được, vừa rồi thi triển là thuật Phú Kiếm Linh từ bí thuật môn này mà thoái thai tiến hoá thành, uy lực còn kém mười phần thuật Phú Kiếm Hồn, chỉ là miễn cưỡng có thể rót vào kiếm một chút linh tính mà thôi.”
Mọi người đều lộ vẻ mặt hiểu ra.
Sở Ngân khen ngợi: “Mặc dù như thế nhưng cũng có thể nói là kỳ thuật đương thời rồi, phú linh cho kiếm, cũng được coi là một kĩ thuật của thần.”
Đám lão bối cũng khen ngợi.
Ngay cả vợ chồng Lăng Quân Huyền, Tần Lan Thu cũng âm thầm gật đầu. Các thiếu niên thiếu nữ thì vô cùng hào hứng.