Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 138: Năm đại danh kiếm




Đinh Tam Thạch nhìn hắn không nói gì.

Lâm Bắc Thần cười cười, dứt khoát cắm đại ngân kiếm ở một bên.

“Thực ra, mười sáu năm trước, Bạch Vân thành có năm đại danh kiếm thay vì ba người như hiện tại.” Đinh Tam Thạch nói: “Chẳng qua do một số biến cố, một trong năm đại danh kiếm, có một người chết, người còn lại bị trục xuất khỏi Bạch Vân thành, tuy không bị loại khỏi danh sách, nhưng chỉ có thể lang thang bên ngoài, cả đời này không thể trở về Bạch Vân thành.”

“Người đó là lão Đinh ông đúng không?” Lâm Bắc Thần hỏi.

Đinh Tam Thạch gật đầu: “Trò đoán nhanh đấy.”

“Nói nhảm.” Trong lòng Lâm Bắc Thần phun ra một câu, tất cả các phim truyền hình đều có kịch bản như thế.

“Sư tôn của ta, là một trong bảy đại truyền nhân đương đại của Bạch Vân thành, Mạc Hữu Càn, vốn là người kế vị thứ nhất ở Bạch Vân thành, nhưng vì để bảo vệ ta, ông ta đã chủ động từ bỏ vị trí thành chủ, ta lang thang trong đế quốc, cuối cùng định cư ở Vân Mộng thành, theo ước định của năm đó, chỉ khi ta đào tạo được một thiên tài kiếm đạo có thể so sánh với đại sư huynh của năm đại danh kiếm đã chết năm đó, ta mới có tư cách trở về Bạch Vân thành, gặp lại sư tôn.”

Đinh Tam Thạch kể lại ngắn gọn.

“Đại sư huynh của năm đại danh kiếm là vì ông mà chết ư?” Lâm Bắc Thần nói.

Đinh Tam Thạch nói: “Chuyện rất phức tạp, nhưng nếu nói vì ta mà chết thì cũng không sai.”

Trong lòng Lâm Bắc Thần rục rịch muốn biết chuyện, nhưng nghĩ đến việc quá tò mò vào lúc này, sẽ khó tránh khỏi sự không tôn trọng với lão Đinh, đành phải nói: “Ông rất yêu quý đại sư huynh đúng không?”

Đinh Tam Thạch gật đầu, tràn đầy cảm xúc nói: “Sở dĩ năm danh kiếm có thể trổ hết tài năng ở Bạch Vân thành, nổi tiếng ở đế quốc Bắc Hải, đó là nhờ đại sư huynh, hắn là người tỏa sáng nhất và cũng là người đáng tự hào nhất, là người đã luôn dạy dỗ và thúc đẩy bọn ta, không có hắn, sẽ không có bọn ta, đối với bọn ta mà nói, đại sư huynh không chỉ là huynh trưởng, mà còn là nửa sư phụ, nửa cha.”

“Ồ.”

Không hiểu tại sao, trong đầu Lâm Bắc Thần lại hiện lên bóng dáng của Thẩm Phi.

Thiếu niên đó, cũng từng được học viên Song Bích của Sơ Cấp Hoàng Gia coi là nửa thầy nửa huynh trưởng, tín nhiệm có thừa, cho dù sau đó Thẩm Phi rõ ràng nhập ma, nhưng bọn họ cũng vượt qua sợ hãi trong lòng mà tiến đến đỡ hắn, kết quả lại bị Thẩm Phi cắn nuốt huyết nhục, ăn sạch sẽ, thậm chí còn ảnh hưởng đến hai nhà Đào, Lý, lúc này e rằng gia đình đã tan nát rồi.

Về nguyên nhân hậu quả cụ thể năm đó, Lâm Bắc Thần không hỏi thêm.

Mặc dù rất tò mò, nhưng rõ ràng hắn cũng không hy vọng những câu hỏi của mình giống như bên ngoài thì thân thiện nhưng bên trong lại hung ác, thô bạo mở ra và xé toạc vết sẹo trải qua năm tháng tang thương mới miễn cưỡng đóng vảy của Đinh Tam Thạch, khiến cho vết thương đau đớn trong lòng lại lần nữa loang lỗ ra ngoài.

“Ta nghe chủ nhiệm Sở Ngân nói, Tào Phá Thiên là học viên ngày xưa của ông?”

Lâm Bắc Thần tò mò hỏi: “Năm đó ông chọn hắn, chính là hy vọng đào tạo hắn trở thành thiên tài giống như vị đại sư huynh kia, sau đó trở về Bạch Vân thành sao?”

Đinh Tam Thạch nói: “Đúng thế, tên Sở Ngân miệng rộng này, cái gì cũng nói với trò.”

Ngừng một chút, Đinh Tam Thạch lại nói: “Năm đó sư phụ đã cố hết sức để cứu ta, nhưng ba tên sư đệ kia không thể tha thứ cho ta, ước định hẹn ước đấu kiếm ba năm một lần, sẽ mang theo truyền nhân của mình, đến Vân Mộng thành để kiểm tra thành quả của ta, trong đó Bạch sư đệ hận ta nhất, bởi vì lúc trước hắn ngưỡng mộ đại sư huynh nhất, coi đại sư huynh như thần tượng của mình, càng xem đại sư huynh là anh trai ruột, cho nên mỗi lần hẹn ước đấu kiếm, Bạch sư đệ tích cực nhất...”

Hoá ra là như vậy.

Lâm Bắc Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Ba năm trước, Bạch sư đệ vào Vân Mộng thành, nhìn thấy Tào Phá Thiên, cũng bị tài năng này làm động tâm, vì thế lấy lợi ích để dụ dỗ, làm cho Tào Phá Thiên lựa chọn làm học trò của hắn, trở thành một thành viên của Bạch Vân thành.”

Đinh Tam Thạch tóm tắt chuyện xảy ra ba năm trước.

Lâm Bắc Thần theo thói quen xoa lông mày bằng ngón giữa, nói: “Thị lực của Bạch Hải Cầm khi chọn người cũng tệ quá đi, Tào Phá Thiên kia trông chẳng giống một con chim tốt tí nào, có thể vì lợi ích mà phản bội lão Đinh ông thì về sau cũng có thể bởi vì lợi ích mà phản bội ông ta, thậm chí phản bội cả Bạch Vân thành.”

Đinh Tam Thạch không trả lời vấn đề này. Ông ta nhìn ánh trăng trên mặt hồ, suy nghĩ dường như trở lại năm tháng ấy.

Đưa tay vào trong ngực lấy ra một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ có kích thước bằng nắm tay, trên đó khắc một ông già mặt mũi hiền lành, tiên phong đạo cốt, trên người mang một đạo bào có hoa văn đám mây màu trắng, tướng mạo gầy gò, trên mặt cười nhẹ, lông mày dài màu trắng, có một loại khí thế cao nhân thế ngoại.

“Đây là vị sư phụ đã vứt bỏ quyền thế để bảo vệ ông sao?” Lâm Bắc Thần thuận miệng hỏi.

Đinh Tam Thạch gật đầu: “Chính là lão nhân gia.”

Lâm Bắc Thần theo phản xạ nó: “Lão nhân gia ông ta tên là Mạc Hữu Càn? Chà chà, nhìn dáng vẻ thì không phải là người có quá nhiều tiền.”

Ba!

Đinh Tam Thạch giơ tay cho Lâm Bắc Thần một cái búng trán, nói: “Sao có thể nói bừa với sư tổ?”

Lâm Bắc Thần ôm đầu oan ức nói: “Không phải ông nói chúng ta không quen nhau sao?”

“Không phải trò nói một ngày làm thầy cả đời làm cha sao?”

“Ta giờ hối hận rồi, sư phụ ông, cái gì mà lễ bái sư đều không cho ta.”

“Ha ha, bước trộm lên thuyền của ta, khoang thuyền đã gắn chặt với ngươi rồi, ngươi còn muốn xuống thuyền à?”

“Ha ha, ơ? Sư phụ, ta thấy trong ngực ông còn có một pho tượng nữa, là ai vậy? Là đại sư bá sao?”

“Không phải... Phi, nói bừa, làm gì có tượng nào, hết rồi hết rồi.”

“Ta rõ ràng thấy...”

Ba!

“Á, nói không lại liền đánh người ta.”

Dưới sự chế giễu không cố ý của Lâm Bắc Thần, bầu không khí dần trở nên sôi nổi và vui nhộn, tâm trạng của Đinh Tam Thạch cũng tốt lên rất nhiều.

Cũng chính vào lúc này, việc lựa chọn kiếm của các thiếu niên cuối cùng đã kết thúc, những người khác cũng đã chọn xong kiếm của riêng họ.