Là một trong trưởng lão có trí tuệ nhất và lớn tuổi nhất của bộ lạc Bạch Nguyệt, Bạch Sơn Nhạc nhìn một hồi, bên trong ánh mắt còn lại hiện lên quang mang cơ trí.
Ông làm ra vẻ bừng tỉnh, quay người hô to về phía tường đá: “Mọi người yên tâm. Hắn nói hắn chỉ là một nô lệ đê tiện, từ hư không bên ngoài Bạch Nguyệt giới lưu lạc đến đây.”
Người Bạch Nguyệt tộc trên tường đá đều thở phào một hơi.
Có người còn thương hại vẫy tay chào hỏi Lâm Bắc Thần.
Dù sao, bên trong thế giới vực ngoại, bên trên những mảnh vụn lục địa khác nhau thường xuyên xảy ra chuyện như vậy. Nô lệ đào vong cũng ngẫu nhiên xuất hiện. Dù sao, Bạch Nguyệt giới cũng quá nhỏ và hoang vu, cho nên người ngoại giới rất ít đến.
A?
Hình như nghe hiểu.
Lâm Bắc Thần mừng rỡ trong lòng.
Ta quả nhiên là thiên tài ngôn ngữ.
“Ta đến để kết giao bằng hữu.”
Hắn tiếp tục dùng tay chân để làm ngôn ngữ giao lưu.
Bạch Sơn Nhạc nhìn một chút rồi nói: “Hắn nói hắn đói bụng.”
Lâm Bắc Thần tiếp tục ra hiệu: “Ta có thể vào trong thành của các ngươi tham quan một chút không?”
Bạch Sơn Nhạc lại dịch ra: “Hắn nói hắn ba mươi lăm tuổi.”
Lâm Bắc Thần: “Ta là người tốt, các ngươi hoàn toàn yên tâm. Ta mang theo thiện ý mà đến.”
Bạch Sơn Nhạc: “Hắn nói hắn họ Chu...”
Ta thật sự là một thiên tài.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy biểu hiện càng lúc càng thoải mái trên gương mặt người bộ lạc Bạch Nguyệt, đồng thời còn có vẻ cảm kích, hắn lập tức cho rằng giao lưu bằng ký hiệu đã phát huy hiệu quả.
Ha ha, ngôn ngữ không thông thì thế nào?
Lâm mỹ nam ta còn không phải dùng sự thông minh tài trí của mình giao lưu một cách hoàn mỹ với người của bộ lạc này sao?
Thiên tài ngôn ngữ và trưởng lão cơ trí giao lưu rất vui vẻ.
Cuối cùng, Bạch Sơn Nhạc và những người khác của bộ lạc thương lượng với nhau xong, tạm thời thu lưu nô lệ đào vong lưu lạc từ ngoại giới.
Dù sao người ta cũng có ân cứu mạng hai người Bạch Tiểu Tiểu.
Bộ lạc Bạch Nguyệt ân oán rõ ràng, xưa nay không có chuyện có ân mà không báo.
Tuy nhiên, trước khi xuất phát, nhận được sự cho phép của Lâm Bắc Thần, các chiến sĩ của bộ lạc Bạch Nguyệt đã tập trung thi thể của Ngạnh Mao Cự Thử lên xe ba gác.
Mặc dù thịt Ngạnh Mao Cự Thử rất chua, nhưng dù gì cũng là thịt, da lông xương cốt đều có chỗ cần dùng, cũng coi là bảo bối. Trong thời điểm vật tư khan hiếm, tất nhiên không thể bỏ qua.
“Đúng là kỳ quái. Ngạnh Mao Cự Thử bình thường sẽ không bạo tẩu vào ban ngày, chỉ khi nào đêm đến mới xuất hiện. Vì sao hôm nay lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế?”
Trên đường về thành, trưởng lão cơ trí Bạch Sơn Nhạc lặng lẽ suy nghĩ. Một đám người rất nhanh về đến dưới tường thành.
Sau khi trưởng lão cơ trí Bạch Sơn Nhạc vào thành báo cáo tình huống xong, Lâm Bắc Thần mới được phép tiến vào đại thành màu đen.
Trên đường đi, các chiến sĩ bộ lạc cũng không biết đang nói cái gì, cũng có người vây quanh, tò mò đánh giá Lâm Bắc Thần.
Từ nụ cười thuần phác và vẻ mặt chân thành của những người này, Lâm Bắc Thần đại khái có thể đoán được, những người này đối với hắn không hề có ác ý, ngược lại còn rất thân mật.
A, dân phong thuần phác.
Thông thường ở những nơi rừng thiên nước độc thường hay có người kén ăn...a, là người tốt. Lâm Bắc Thần không khỏi cảm thán.
Sau thời gian một chén trà, hắn được bố trí bên trong một viện hoang phế, tạm thời nghỉ ngơi.
Cũng không phải bọn họ cố ý lãnh đạm Lâm Bắc Thần.
Đa số nhà cửa bên trong bộ lạc bạch Nguyệt đều có chút nghèo nàn như vậy, chủ yếu là do hoàn cảnh không tốt, thiếu nguồn nước, dẫn đến tình huống cát chiếm nhiều hơn.
Trưởng lão cơ trí Bạch Sơn Nhạc thu xếp cho Lâm Bắc Thần xong, ông đến tìm tộc trưởng trong bộ lạc trước, báo cáo tình huống ngày hôm nay.
Kẻ ngoại lai muốn ở lại lâu dài trong bộ lạc, vẫn cần tộc trưởng và các vị trưởng lão cho phép.
Thực lực mà Lâm Bắc Thần biểu hiện rất cường đại. Nếu có thể ở lại bộ lạc, tuyệt đối là một sự giúp đỡ rất lớn. Đây là một trong những nguyên nhân quan trọng Bạch Sơn Nhạc giữ lại Lâm Bắc Thần.
Trong sân nhỏ toàn là bụi đất.
Lâm Bắc Thần bất động thanh sắc đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Nói thật, một thành trì nhỏ với sáu bảy trăm người, thật sự không có gì náo nhiệt hay phồn hoa có thể nói. Nhà cửa thấp bé, đường đi toàn đất vàng. Vân Mộng thành lúc trước còn phồn hoa gấp mấy lần tòa cổ thành màu đen này.
Tuy nhiên, ở đây lại có một loại cảm giác dễ chịu.
Lâm Bắc Thần đột nhiên có cảm giác giống như quay về nhà bà ngoại ở nông thôn trái đất, có cảm giác rất quen thuộc, khiến tâm trạng của hắn đột nhiên dịu lại.
Hắn không tự chủ được mà nhớ đến người thân của mình.
Cũng không biết cha mẹ, còn có ông bà ngoại, ông bà nội bây giờ thế nào? Nhất là bà nội.
Trong số những đứa cháu trai, bà nội thương nhất chính là Lâm Bắc Thần. Mấy năm qua, bởi vì bệnh tim phổi di truyền gia tộc, sức khỏe của bà luôn không tốt. Không biết sau khi biết hắn mất tích, bệnh tình của bà có tăng lên không?
Lâm Bắc Thần đứng trước cửa tiểu viện, nhìn ra đồng ruộng đằng xa, trong lòng cảm thấy phiền muộn. cảm giác nhớ nhà vốn đã giảm bớt bây giờ một lần nữa như thủy triều vọt đến, bao phủ hắn hoàn toàn.
Đúng lúc này...
“Chít chít chít chít....”
Bạch Tiểu Tiểu mặc áo giáp da, váy da nhỏ từ đằng xa đi tới.
Nàng cầm theo một cái rổ trúc nhỏ, bên trong có bốn Thuý Quả hái từ đồng ruộng ngoài thành, đến trước mặt Lâm Bắc Thần, dùng ngôn ngữ bộ lạc nghe không hiểu nói cái gì đó với hắn.
Trên gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp của thiếu nữ mang theo nụ cười ngọt ngào, còn có vẻ dã tính.
Rốt cuộc nàng đang nói cái gì thế?
Trán Lâm Bắc Thần giống như bị phủ một lớp sương mù.
Hẳn là cảm ơn hắn đã cứu nàng.
Chỉ là nếu nàng biết hắn là kẻ cầm đầu đưa đến đám Ngạnh Mao Cự Thử, nàng có còn mỉm cười thân mật như vậy không?