Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1387: Thiên tài ngôn ngữ và trưởng lão cơ trí




Trong đầu Bạch Sơn Nhạc đã không còn bất kỳ âm thanh nào. Ánh mắt của ông nhìn chằm chằm cháu gái của mình.

Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Cho dù không xét đến thân tình, Bạch Tiểu Tiểu cũng là thiếu nữ ưu tú nhất thế hệ này của bộ lạc Bạch Nguyệt, hoàn toàn có tư cách tiến vào thánh địa Khư tộc, kéo dài vinh quang ngày càng tàn lụi cho Khư tộc.

Nhưng không còn kịp nữa rồi.

Nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng chẳng khác nào xa tận chân trời.

Cho dù trong thời kỳ toàn thịnh của ông, dưới cục diện này, ông cũng vô pháp chạy nhanh hơn Ngạnh Mao Cự Thử, huống chi bây giờ ông chỉ còn một mắt, một chân và một tay?

Ngạnh Mao Cự Thử phi nước đại, cuốn lên bụi đất như rồng quyển, trong nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Tiểu Tiểu.

“Không...”

Bạch Sơn Nhạc phát ra tiếng rên rỉ tê tâm liệt phế.

Mắt thấy hai thiếu nữ sắp bị đàn chuột mắt đỏ bừng bao phủ, đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xuất hiện.

Vù.

Một luồng kiếm quang từ bên cạnh chém ra, phát sau mà đến trước.

Ầm ầm ầm ầm!

Ngạnh Mao Cự Thử xông lên phía trước nhất đột nhiên nổ tung, hóa thành bột mịn huyết vụ hư vô.

Sao?

Bạch Sơn Nhạc dừng lại.

Ông nhìn thấy một bóng người màu trắng giống như thần minh từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh đến cực điểm, giống như một tia chớp màu trắng, cực nhanh lao đến nắm lấy tóc Bạch Tiểu Tiểu và Bạch Tiểu Thảo, quay một vòng rồi ném qua.

“Hu hu hu...”

Hai thiếu nữ khóc to lên.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến trong lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại có người nắm tóc mình ném ra ngoài. Bọn họ chỉ cảm thấy cảnh vật nhanh chóng xoay tròn trước mắt. Chờ đến khi kịp phản ứng, bọn họ đã ngã xuống trước mặt Bạch Sơn Nhạc theo cách thức Bình Sa Lạc Nhạn.

Bạch Sơn Nhạc lấy lại tinh thần, lập tức đỡ Bạch Tiểu Tiểu và Bạch Tiểu Thảo dậy, sau đó quay người chạy về phía tường đá.

Từ đằng xa.

Bóng người màu trắng đang quần chiến với đám Ngạnh Mao Cự Thử.

Kiếm quang sinh diệt, hàn khí lấp lóe.

Từng con Ngạnh Mao Cự Thử ngã xuống như cắt cỏ.

Người ra tay đương nhiên là Lâm Bắc Thần.

“Ngươi mau lui lại đằng sau tường đá đi.”

Hắn bắt đầu biểu diễn, phấn đấu quên mình, cũng không quay đầu lại mà rống to.

“Không được qua đây.”

“Nơi này nguy hiểm lắm.”

“Ta không cần hỗ trợ, an toàn của các ngươi là nhất.”

Lâm Bắc Thần không ngừng rống to, một người một kiếm chiến đấu với đàn chuột, biểu hiện vô cùng khẳng khái và bi tráng.

Thậm chí để tô đậm bầu không khí, hắn còn khống chế thực lực của mình, cũng không giết sạch hết mấy trăm con Ngạnh Mao Cự Thử, mà cẩn thận quần nhau với chúng, tạo thành hình ảnh vô cùng nguy hiểm.

Nhưng sau lưng hắn không truyền đến bất kỳ tiếng đáp lại nào. Viện thủ trong tưởng tượng không đến.

Lâm Bắc Thần tranh thủ quay đầu nhìn lại.

Mẹ nó.

Hắn tức giận đến muốn mắng người.

Bạch Sơn Nhạc đã mang theo hai thiếu nữ núp trên tường đá, tất cả chiến sĩ của bộ lạc đều sống chết mặc bây. Lão đầu tử độc nhãn còn bô bô kêu to cái gì đấy, thái độ quần chúng ăn dưa, không hề có dự định ra tay tương trợ.

Mẹ nó.

Các ngươi có đạo đức hay không?

Có tính đồng cảm hay không?

Có biết có ơn tất báo hay không?

Ta cứu hai tiểu cô nương của các ngươi, bây giờ các ngươi lại không ra tay hỗ trợ ta?

Ta vất vả dẫn đến đám chuột Ngạnh Mao Cự Thử không phải uổng phí sao? Các ngươi không ra sân, làm sao ta có thể đánh vào nội bộ của các ngươi chứ? Vù vù vù!

Trong không khí vang lên tiếng rít bén nhọn chói tai.

Mấy chục con Ngạnh Mao Cự Thử phát ra tiếng gào thét, cốt thứ trên lưng giống như mũi tên bay vụt ra, kình khí có thể so với thần tiễn thần xạ thủ đế quốc Cực Quang Phác Bộ Thành bắn ra, uy lực kinh người.

Đây mới là sát chiêu của bọn chúng sao?

“Đối mặt với phong ba đi.”

Lâm Bắc Thần thi triển Kiếm Thập Thất. Một bức tường kiếm xuất hiện trước người hắn.

Tất cả cốt thứ đều đâm vào bên trên bức tường, sau đó biến mất không thấy đâu.

Cùng lúc đó, những con Ngạnh Mao Cự Thử đã bắn ra cốt thứ, trong cùng một lúc, dùng tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được bọn chúng khô quắt xuống, hóa thành chuột già.

Hiển nhiên, bắn cốt thứ cũng là một phương pháp ngọc đá cùng vỡ. Giống như ong mật dùng đuôi ong châm người vậy.

A?

“Bắn một lần rồi chết? Héo nhanh thật.”

Lâm Bắc Thần vung kiếm đến.

Trên bức tường đá, người của bộ lạc Bạch Nguyệt vẫn hô to cái gì đó, âm thanh ồn ào mà hưng phấn, giống như đang xem xiếc thú.

Không có lương tâm.

Lâm Bắc Thần chửi ầm lên trong lòng. Tất cả đều không giống như hắn đã nghĩ.

Sau khi giết thêm vài con Ngạnh Mao Cự Thử, đám súc sinh rốt cuộc cũng phát hiện được trước mắt là một tên nhân loại khó đối phó. Thử vương thể trạng vô cùng lớn kêu chít chít vài tiếng, đàn chuột quay người bỏ trốn.

Phù phù phù.

Lâm Bắc Thần thở phì phò từng hơi.

Người hắn dính máu chuột, giống như đã bị thương nghiêm trọng. Lúc này, tiếng bước chân truyền đến.

Lão đầu tử một mắt một tay một chân trước đó cùng với một số chiến sĩ tuổi trẻ gan dạ chậm rãi bước đến gần.

Lâm Bắc Thần đưa tay vuốt tóc, nở nụ cười ấm áp thuần chân. “Cà ri, ngói vụn...”

Bạch Sơn Nhạc lên tiếng.

Lâm Bắc Thần: “...”

Σ(☉▽☉

Ngày gì mà xui xẻo!

Ngàn tính vạn tính lại tính sai điểm quan trọng nhất.

Ta không biết ngoại ngữ.

Rõ ràng ngôn ngữ không thông.

Hắn lau giọt mồ hôi đang chảy xuống huyệt Thái Dương, do dự nói: “Ngươi đang nói cái gì thế?”

Âm thanh này rơi vào tai đám người Bạch Sơn Nhạc lại là tiếng ồn ào huyên thuyên, không hiểu được ý tứ trong đó.

Bạch Sơn Nhạc lại nói: “Oa lạp lạp a lạp...”

Lâm Bắc Thần: “Lộc cộc sao chít chít...”

Sau khi nghe được âm thanh của đối phương, chúng trở thành âm phù quanh quẩn trong đầu của nhau.

Nhất thời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm sao. Cuối cùng chỉ có thể giao lưu với nhau bằng ký hiệu.

“Ta là đệ nhất mỹ nam tử đế quốc Bắc Hải, thiên nhân phong hiệu tôn quý. Ta đến tham gia khảo hạch, vô tình xâm nhập nơi đây...”

Lâm Bắc Thần cố gắng làm ra tư thế đánh võ.