Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1361: Chịu đòn nhận tội?




Tiêu Dật cắn răng một cái, ba chân bốn cẳng, nhanh chóng tiến lên, phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tiêu lão thái gia, giơ tay lên ba ba ba liền cho mình mấy cái bạt tai, gào thét cầu khẩn nói: "Tổ phụ, ta sai rồi, con bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, niệm tình ta cũng là một phần huyết mạch của Tiêu gia, xin lão nhân gia người tha cho ta một lần đi."

"Tổ phụ, tha mạng."

"Ta sai rồi, ta nguyện ý lấy công chuộc tội, sau này Tiêu Chấn ta, chính là một con chó của đại phòng ..."

Phịch phịch.

Chung quanh quỳ xuống một vòng lớn.

Phàm là người Tiêu gia tham dự vào hành động nhằm vào đại phòng lần này, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, dập dầu xuống đất, lớn tiếng kêu rên cầu xin tha thứ.

Trong mắt của lão thái gia Tiêu Diễn, toàn là vẻ bi thương.

Những năm này, ông ta cố gắng gây dựng Tiêu gia, che chở cho những tộc nhân này.

Không ngờ rằng, kết quả là nuôi một đám sói mắt trắng rắp tâm hại người.

Với tư cách là đại tộc trưởng xuất thân từ quân đội, năm đó ông ta xuất quân tham chiến, trên chiến trường thường thấy tử vong và giết chóc, vô cùng chán ghét, càng hướng tới niềm vui đối với gia đình, cho nên mới càng thêm bao dung cho người nhà, ông ta không phải là không biết những đạo lý nhân từ không nắm được binh, nghĩa không nắm được quyền, nhưng vẫn khoan dung đối với tộc nhân.

Không ngờ rằng, kết quả lại như vậy.

Xem ra bắt buộc phải nhẫn tâm một chút.

Trong mắt ông ta, một tia sát cơ thoáng qua.

Lão gia tử Tiêu Diễn trực tiếp rút kiếm.

Kiếm quang lóe lên.

Phốc phốc phốc!

Đầu của ba người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên, Tiêu Chấn bay thẳng lên.

Huyết tiễn tựa như suối phun, phóng lên hư không.

Hôm nay, ba tên đầu sỏ nổi loạn này đã trực tiếp bị lão thái gia Tiêu Diễn chém chết ngay tại chỗ.

Các khách quý trong đại viện của Tiêu phủ trong lòng đều khẽ giật mình.

Trong khoảnh khắc này, rất nhiều người dường như lại nhìn thấy được vị thiết huyết lão tướng quân ngang dọc sa trường, rong ruổi chinh chiến năm đó.

Thật sự là quá sát phạt quả quyết rồi.

"Nhị phòng, tứ phòng, lục phòng của Tiêu gia kể từ hôm nay, toàn bộ đều bị trục xuất khỏi Tiêu gia, từ nay về sau, không có có bất kỳ quan hệ gì với Tiêu gia ta, không được mượn danh nghĩa của Tiêu gia ta làm việc, sản nghiệp kinh thành nắm trong tay, giữ lại một phần mười, còn lại trả về toàn bộ."

Tiêu lão thái gia cầm trường kiếm nhỏ máu, từng câu từng chữ tuyên án: "Người có dị nghị, tru diệt."

Cái này căn bản không cho người khác có cơ hội cầu xin tha thứ.

"Kể từ hôm nay, gia chủ của Tiêu gia ta, chính là Tiêu Dã."

Lão thái gia Tiêu Diễn đi tới bên cạnh Tiêu Dã, đem thanh kiếm của gia chủ đẫm máu trong tay giao cho người trẻ tuổi này, sau đó dùng lòng bàn tay dính vết máu, nhẹ nhàng chỉnh lại mũ cho hắn.

Lúc này, trên mặt của lão nhân gia mới lộ ra một nụ cười hiền từ. "Sau này, Tiêu gia phải trông cậy vào con rồi."

Sát khí toàn thân ông ta tan hết, giống như một ông lão bình thường. Giết nghiệt đồ, ông ta đã làm thay Tiêu Dã.

Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người ông lão này.

Có kính nể, có thông cảm, có hâm mộ, cũng có trùng trùng cảm khái khó tả.

Trong lòng của mỗi người đều rất rõ ràng, từ nay về sau, sự quật khởi của Tiêu gia đã là thế không thể cản nổi.

Chỉ e rằng qua hôm nay, cái gọi là danh hào mười đại thế gia của kinh thành, đã không còn xứng với Tiêu gia nữa.

Phải xưng là 'thế gia đệ nhất kinh thành' mới đúng.

Còn sự quật khởi của Tiêu Dã, cũng không có chút hồi hộp.

Người trẻ tuổi này, chắc chắn sẽ trở thành một trong những nhân vật có quyền thế nhất kinh thành thậm chí là toàn bộ đế quốc Bắc Hải.

Chỉ cần Lâm Bắc Thần còn sống thì vĩnh viễn đều sẽ là như vậy.

Bởi vì năng lượng mà Lâm Bắc Thần triển hiện ra hôm nay, thật sự là quá kinh khủng. Thiếu niên được xưng là 'não tàn', 'Hoàn khố ', 'Con rơi' này, hắn thậm chí còn không hiện thân, chỉ là dựa vào một miếng lệnh bài nhỏ bé, đã khiến cho ngay cả hoàng thất của Bắc Hải đều lâm vào tình thế nguy hiểm bó tay chịu trói, xoay chuyển ngay tức khắc.

Bây giờ suy nghĩ một chút về chuyện xảy ra vừa rồi, thật sự có một loại chấn động 'im lặng nghe kinh lôi'.

Suy nghĩ kỹ thì vô cùng khiếp sợ.

Rốt cuộc là miếng lệnh bài nhỏ bé kia đại diện cho cái gì, mới có thể khiến cho một thiên nhân phong hiệu như Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song thân là thành viên của sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương, giống như một con chó nịnh hót như vậy chứ?

Trên người của Lâm Bắc Thần lại ẩn giấu bí mật gì?

Các khách khứa có mặt, thật sự là vô cùng hiếu kì.

Nhưng mà, bọn họ không dám đi hỏi Quý Vô Song.

Ngay cả Cuồng Kích Thiên Nhân Lữ Tín, cũng không dám hỏi.

Bởi vì thân phận của hắn trong sứ đoàn, thấp hơn trọn vẹn hai cấp so với Quý Vô Song.

Lữ Tín cảm thấy rất may mắn là hôm nay mình cũng không nói lời tàn nhẫn gì, cũng không có chủ động nhảy ra làm khó Tiêu gia, cực kì may mắn là đã làm một người vô hình, từ đầu đến cuối cũng không bị Cung Công chú ý tới.

Nhưng nỗi chấn động và sợ hãi trong lòng của hắn lại không hề ít hơn so với Quý Vô Song.

"Không thể khinh thường, ta nhất định phải nghĩ cách đi gặp vị Lâm thiếu gia kia một lần, nhận tội cũng được, đền tội cũng được, nếu là có thể bám víu được vị này, biết đâu đối với ta mà nói, là một cơ hội một bước lên trời?"

Lữ Tín là một người rất dám mạo hiểm, cũng là người giỏi về nắm bắt cơ hội.

Trong lòng của hắn rất rõ, mình bắt buộc phải tranh thủ thời gian, làm chút gì đó. "Tiêu lão gia tử, Tiêu Dã thiếu gia, biểu hiện của ta vừa rồi, hai vị hài lòng rồi chứ?" Quý Vô Song tiếp tục 'Thấp kém' biểu đạt thái độ của mình.

"Đa tạ Quý Thiên Nhân chủ trì công đạo, cảm kích vô cùng."

Tiêu lão thái gia dù sao cũng là người đã gặp qua sóng to gió lớn, trên mặt không nhìn ra chút bất mãn nào.

Quý Vô Song vội vàng nói: "Nếu như vậy, xin hai vị ở trước mặt Lâm thiếu gia, giúp tại hạ nói tốt vài câu, vô cùng cảm kích, ta nhất định sẽ khắc ghi ân tình, báo đáp hai vị và Tiêu gia."