Tả Tướng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cung... Thiên Nhân, xin hỏi Lâm đại thiếu hắn...”
Cung Công dừng bước, quay đầu gật đầu với Tả Tướng, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều: “Thiếu gia nhà ta vẫn bình yên vô sự.”
Tả Tướng nghe xong, trong lòng cuồng hỉ. Hắn còn sống.
Lâm Bắc Thần còn sống.
“Thật sao? Lâm đại thiếu hắn vẫn vô sự?”
Lão thái gia Tiêu Diễn cũng khó nén sự hưng phấn to lớn trong lòng, nhịn không được rống to.
“Tiêu lão gia tử xin yên tâm, thiếu gia nhà ta rất tốt. Cũng bởi vì trong Thiên Nhân Sinh Tử Chiến có thu hoạch, lúc này là lúc quan trọng trong thời khắc bế quan luyện công, cho nên người không thể phân thân đến đây.”
Cung Công cố ý giải thích.
Trong đại viện Tiêu gia, có không ít người lớn tiếng reo hò. Thật ra, có rất nhiều quý tộc rất có hảo cảm với Lâm Bắc Thần.
Không nói những người khác, nội chuyện phá đại sứ quán Cực Quang, đánh bại kình địch Ngu Thế Bắc, vì đế quốc Bắc Hải mà kéo dài quốc mạch võ vận thêm năm mươi năm. Đây chính là công lớn.
Đối với một thiên tài tuyệt thế hoành không xuất thế như Lâm Bắc Thần, phần lớn mọi người đều hy vọng hắn có thể còn sống.
Nhưng đối với đám người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên mà nói, tin tức này giống như trời sập xuống.
“Không, đây không phải là sự thật.”
“Đó chỉ là một cơn ác mộng. Ta phải tỉnh lại, mau tỉnh lại.”
Tiêu Dật thấp giọng thì thào.
“Sứ giả, ta muốn đến yết kiến thiếu gia, không biết có được hay không?”
Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song lấy hết dũng khí.
Giọng nói của Cung Công lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng và đạm mạc trước đó.
“Thiếu gia nhà ta nói còn phải xem biểu hiện của ngươi.”
Chỉ để lại một câu, vị thân vệ có kiểu tóc Địa Trung Hải giống như quỷ mị, biến mất ngay tại chỗ.
Hắn vừa đi, bầu không khí trong đại viện Tiêu gia lập tức thay đổi.
Quý Vô Song không chút do dự đến trước Tiêu lão thái gia, vái chào thật sâu: “Lão thái gia thứ tội, ta có mắt không tròng đắc tội lão nhân gia ngài, thật sự tội đáng chết vạn lần. Xin lão thái gia cho ta một cơ hội chuộc tội.”
Mọi người lại một lần nữa khiếp sợ.
Cung Công đã đi, Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song vẫn còn e ngại như vậy sao? Thái độ đối với Tiêu lão thái gia cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
Có thể thấy được áp lực và sự kính sợ Lâm Bắc Thần mang đến cho Quý Vô Song kinh khủng đến cỡ nào.
Mặc dù Tiêu lão thái gia không hài lòng với thái độ và hành động của đám người Quý Vô Song trước đó, nhưng dù sao đối phương cũng là sứ giả sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương, không thể đắc tội được.
“Sứ giả khách sáo rồi.”
Tiêu lão thái gia cố nén sự kích động trong lòng, ôn hòa gật đầu.
Quý Vô Song thở phào một hơi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Dã bị trói gô.
Người này là huynh đệ của Lâm đại thiếu.
Trước Thiên Nhân Sinh Tử Chiến, gia chủ Trịnh gia Trịnh Tiềm đã nói.
Thân hình Quý Vô Song khẽ động, xuất hiện bên cạnh Tiêu Dã, lực Thiên Nhân trong chớp mắt được thi triển, hai kiếm sĩ áp giải Tiêu Dã bay ngược ra ngoài.
Hắn tự mình cởi dây thừng trên người Tiêu Dã xuống, chịu nhận lỗi: “Tiêu thiếu gia, trước đó có gì đắc tội, mong ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho ti tiện nhân ta.”
Tiêu Dã nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Hắn vẫn còn đang khiếp sợ.
Rốt cuộc Lâm Bắc Thần đã làm được như thế nào?
Đối mặt với Quý Vô Song 'chân thành' nói xin lỗi, Tiêu Dã vẫn lựa chọn 'tha thứ'. Suy cho cùng hắn không phải là Lâm Bắc Thần.
Hắn cũng không biết, Lâm Bắc Thần rốt cuộc là đã khuất phục Quý Vô Song như thế nào.
Nhưng Tiêu Dã biết, Lâm Bắc Thần nguyện ý giúp mình, đó là thiện ý của hắn, mình không thể nào đem một phần thiện ý này mà phóng đại quá đáng, lợi dụng nó để đạt được mục tiêu của mình.
"Ta hôm nay, sẽ cho Tiêu lão thái gia và Tiêu Dã thiếu gia một lời giải thích."
Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song nói xong, quay người đi về phía đám người Tiêu Dật.
"Quý sứ thần..."
Đám người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên, Tiêu Chấn cũng đều ý thức được không ổn. Nhưng bọn hắn đã không kịp chạy.
Chạy, cũng chạy không thoát.
"Trả đan dược lại đây."
Quý Vô Song khẽ giơ tay, biểu cảm trong nháy mắt trở nên lạnh lùng và tàn khốc. Tiêu Dật trong lòng phát run, vội vàng cười làm lành, nói: "Quý đại nhân, chúng ta..." "Đừng để ta nói lần thứ hai."
Giọng nói của Quý Vô Song dường như từ trong kẽ răng văng ra, gằn từng câu từng chữ không được nói chen vào.
Tiêu Dật với vẻ mặt cầu xin, đem Đại Hoàn đan lấy được trước đó còn chưa cầm nóng tay đã phải trả lại.
Thực ra bây giờ cũng không phải là lúc xoắn xuýt về vấn đề đan dược.
Bởi vì dưới bối cảnh như vậy, Tiêu Dật thực ra đã không thể nào quan tâm đến sự sống chết của Tiêu Tứ được nữa.
Ông ta càng lo lắng cho tình cảnh của mình hơn.
"Các ngươi đi qua cầu xin Tiêu lão gia tử và Tiêu Dã công tử tha thứ đi."
Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song là một người rất có tâm cơ.
Hắn không hề lựa chọn trực tiếp xuất thủ, đánh giết đám người Tiêu Dật, bởi vì như vậy đồng nghĩa với bao biện làm thay, loại sự vụ của gia tộc này một người ngoài can thiệp vào quá nhiều chung quy không phải là chuyện tốt, cho nên hắn biết rõ, để đám người Tiêu Diễn cho gia tộc xử lý phản đồ, cho bọn họ đầy đủ thể diện, đây mới là phương thức lấy lòng nhất, chính xác nhất.
Câu nói này của Quý Vô Song chẳng khác nào là đem đám người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên, trực tiếp đánh vào vực sâu ác mộng không đáy.
Sự may mắn và hi vọng cuối cùng, trong nháy mắt đã hoàn toàn vỡ nát.
Vô số ánh mắt, trong nháy mắt cũng đều tập trung vào trên người đám người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên.
Dường như trong tất cả mọi ánh mắt, đều mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Cái này ngược lại cũng không phải là người khác ném đá xuống giếng.
Mà là loại người cấu kết với người ngoài, mưu đoạt gia sản, không tuân theo trưởng bối, phương thức đoạt quyền lòng dạ độc ác của đám người Tiêu Dật, thật sự là khiến các quý tộc khác không thể nào sinh ra bất kỳ một chút tán đồng nào.
Tất cả mọi người đều sống trong phạm vi Bắc Hải, ngươi đột nhiên kéo một ngoại lực như một con cá sấu khổng lồ tiền sử vào, cái này ai chịu được chứ?
Người phá vỡ quy tắc, chung quy là không được hoan nghênh.