Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1358: Còn sống không tốt sao?




Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, nam nhân để kiểu tóc Địa Trung Hải chậm rãi quay người hành lễ với Tiêu lão thái gia, sau đó mới lên tiếng: “Tiểu thị vệ dưới trướng Lâm đại thiếu Cung Công xin ra mắt Tiêu lão thái gia.”

Lâm đại thiếu?

“Ngươi... ngươi là người của Lâm Bắc Thần?”

Tả Tướng loáng thoáng nhớ lại hình như ông đã từng gặp người này ở đâu rồi. “Xin chào Tướng gia.”

Cung Công quay người hành lễ: “Đúng vậy.”

Trong đại viện lập tức vang lên tiếng ồn ào ngoài ý muốn.

Giống như một nồi nước đang sôi đột nhiên đạt đến độ sôi đỉnh điểm.

Biểu hiện của rất nhiều người trở nên quỷ dị.

Đám người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên, Tiêu Chấn lại càng cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ngươi là người của Lâm đại thiếu? Hắn.... Haiz.”

Ánh mắt Tiêu lão thái gia sáng lên, nhưng chợt ảm đạm xuống.

Đáng tiếc.

Lâm Bắc Thần đã chết.

“Ha ha, ta còn tưởng cao nhân từ đâu đến, thì ra là dư nghiệt tàn đảng dưới trướng Lâm não tàn.”

Tiêu Tứ trên lễ đài cất tiếng cười to.

Hắn cực kỳ chán ghét Lâm Bắc Thần.

Bởi vì cái tên não tàn đến từ nông thôn kia chẳng những cướp đi toàn bộ phong thái cùng thế hệ ở kinh thành, mà còn giúp đỡ đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn là Tiêu Dã, dẫn đến việc hắn thiếu chút nữa mất đi vị trí gia chủ.

Tuy nhiên, tất cả đều đã qua.

Tên Lâm não tàn đã chết.

Tiêu Tứ từ trên cao nhìn xuống, chỉ vào Cung Công, giọng mỉa mai: “Đúng là buồn cười! Lâm não tàn đã chết, tàn đảng các ngươi còn không lo trốn đi kéo dài hơi tàn, lại còn dám xuất hiện ở đây, phá hư đại sự của Tiêu gia ta. Ngươi thật là...”

Lời còn chưa dứt.

Một thân ảnh giống như quỷ mị lóe lên.

Cung Công đã nhảy lên trên lễ đài.

Bốp.

Một cái tát thật vang dội.

Máu xương văng ra.

Nửa bên mặt gia chủ tân nhậm Tiêu gia đã trở nên máu thịt be bét.

Hắn giống như một quả cà chua bị đánh nát, không chút thương tiếc rơi từ lễ đài xuống đám người bên dưới.

“Người dám làm nhục thiếu gia nhà ta, chết.”

Cung Công đứng trên lễ đài bình tĩnh nói, giọng nói mang theo sự rét lạnh khiến lông tóc người nghe dựng đứng.

Bốn phía lập tức vang lên tiếng kinh hô khó mà ngăn cản.

Trong lòng tất cả mọi người đều nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Cung Công này, hắn dám...

“Tứ...”

Nhị phòng Tiêu Dật kịp phản ứng, kêu lên một tiếng bi thiết, lập tức chạy lên bảo vệ Tiêu Tứ đã hôn mê. Nhìn kỹ lại, nửa bên đầu của hắn đã bị đánh nát.

Nhất là vùng miệng, da thịt và xương cốt đều bị đánh thành cặn bã. Thương thế như vậy, cho dù không chết, có cứu cũng tàn tật.

“Tôn nhi của ta...”

Tiêu Dật bi thiết, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng trong nháy mắt đã nuốt chửng lý trí của ông ta. Ông ta đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Cung Công: “Cẩu tặc, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời khỏi Tiêu gia ta. Lên cho ta, giết chết hắn.”

Mười mấy kiếm sĩ mặc giáp rút kiếm vọt lên đâm thẳng vào Cung Công.

Cung Công đưa bàn tay lên, năm ngón tay vươn ra, sau đó nắm thành một nắm.

Oành.

Một luồng sức mạnh vô hình bộc phát.

Kiếm sĩ mặc giáp xuất kiếm, người còn đang giữa không trung đột nhiên giống như quả pháo, trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một chùm huyết vụ, cả người cùng kiếm đều biến mất.

Mạnh. Quá mạnh.

Thực lực đáng sợ của đại hán Địa Trung Hải tướng mạo bình thường khiến Tiêu Dật, Tiêu Nguyên đang tức giận phải giật mình.

Loại người này, muốn tiêu diệt bọn họ chỉ bằng một ý niệm. “Các ngươi đừng trêu chọc sự kiên nhẫn của ta.”

Cung Công bình tĩnh nói.

Ánh mắt của hắn giống như hai cái hố sâu không đáy.

Còn giọng nói của hắn lại mang theo sự lạnh lẽo sâu tận xương tủy, lọt vào tai mọi người giống như bị hàn băng chi kiếm đâm rách da thịt đâm thẳng vào tim, khiến mọi người đều có ảo giác huyết dịch bị đông cứng.

Tiêu Dật ôm Tiêu Tứ đang hôn mê trong tay, xoay người chạy đến trước mặt hai sứ giả sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương đang ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, quỳ bịch xuống đất, lớn tiếng nói: “Xin hai vị thần sứ làm chủ cho Tiêu gia chúng ta.”

Ông ta bi phẫn khóc lớn.

“Tiêu tiên sinh, xin đứng lên.”

Quý Vô Song chậm rãi đứng dậy.

Hắn lấy ra một viên đan dược đưa cho Tiêu Dật: “Ngươi nghiền viên thuốc này thành bột, pha với nước nóng bôi lên ngoài da vết thương của lệnh tôn. Nó sẽ giúp lệnh tôn khôi phục lại như cũ.”

“Đa tạ thần sứ.”

Tiêu Dật vui mừng, hai tay tiếp nhận.

“Người làm nhục thiếu gia nhà ta, ngươi nhất định muốn cứu?”

Giọng nói của Cung Công từ trên lễ đài truyền xuống.

Đại hán Địa Trung Hải hình dáng dị thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Vô Song, giọng nói mang theo sự cảnh cáo không hề che giấu.

Quý Vô Song khẽ giật mình, đột nhiên mỉm cười. Trong nụ cười ẩn chứa lửa giận.

Lửa giận khi một Chân Long chao liệng cửu thiên lại bị một con chó đất nhe răng khiêu khích.

“Ha ha, ta thật sự không nghĩ đến thì ra trên thế giới này thật sự có hạng người ếch ngồi đáy giếng.”

Hắn chậm rãi bước đến trước bậc thang.

Trong giọng nói mang theo sát ý không thèm che giấu.

Trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ không khí toàn bộ đại viện Tiêu gia bỗng nhiên nhanh chóng giảm xuống.

“Ngươi, quỳ xuống, cầu xin tha thứ.”

Quý Vô Song nhìn Cung Công, gằn từng câu từng chữ: “Như vậy, có lẽ ta sẽ để cho ngươi chết thống khoái một chút. Nếu không, ngươi sẽ cảm nhận được chuyện thống khổ nhất trên thế giới này chính là không có thuốc hối hận.”

Ngữ khí sâm nhiên.

Ngay cả đồ ngốc cũng nhận ra được vị thiên nhân phong hiệu đến từ đế quốc Chân Long đã thật sự tức giận.

Nhưng biểu hiện của Cung Công so với Quý Vô Song lại càng thêm lạnh lùng.

“Còn sống không phải tốt hơn sao? Tại sao lại cứ thích đối nghịch với thiếu gia nhà ta thế?”

Giọng điệu của hắn vẫn lãnh đạm, giống như hắn đối mặt không phải uy hiếp đến từ Thiên Nhân đế quốc Trung Ương.

Mà chỉ là một con kiến đang giương nanh múa vuốt mà thôi.