Mặt kiếm sĩ tinh nhuệ mặc giáp trụ màu đỏ tươi vẫn không chút biểu cảm.
Mắt thấy một trận loạn chiến sắp bộc phát. Sắc mặt các tân khách đang ngồi đều ngưng trọng hẳn lên. Có người hả hê ngồi xem kịch, cũng có người cảm thấy bi ai, còn có người có cảm giác môi hở răng lạnh.
Phong vân kinh thành càng lúc càng không thể khống chế.
Tiêu gia tuyệt đối không phải người cuối cùng.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Tiêu lão thái gia bị thế lực trong ngoài liên hợp tính kế. Lúc này, Tả Tướng chậm rãi đứng lên.
“Hôm nay là ngày diễn ra nghi thức nhậm chức tân gia chủ Tiêu gia, là thời điểm vui vẻ, cần chi phải động đao động thương. Bổn quan xin đứng ra làm người hòa giải. Tiêu gia chủ, ngươi mau thả Tiêu Dã và Tiêu Thất gia ra. Bất kỳ chuyện gì cũng nên để sau ngày hôm nay rồi nói.”
Ông trầm giọng nói.
Tả Tướng là người có phân lượng trong đế quốc Bắc Hải, có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh.
Ông nắm giữ triều chính đế quốc nhiều năm, uy vọng và uy thế đều đáng được xem trọng.
Bình thường, lời ông nói ra, gia chủ thập đại thế gia, người nào dám không nghe.
Nhưng hôm nay ngoại lệ.
Gương mặt Tiêu Tứ hiện lên sự do dự.
Đây là thời điểm để trảm thảo trừ căn. Một khi buông tha, về sau sẽ rất khó.
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Ngay cả tiếng kim rơi trong đại viện cũng có thể nghe được.
“Ha ha, Tả Lộ Ý, nếu đây là chuyện nhà người khác, ngươi là người ngoài, cần chi phải lẫn vào lung tung chứ?”
Một giọng nói vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
Người lên tiếng chính là Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song. Trong lòng các tân khách hơi hồi hộp một chút.
Nhị phòng, tứ phòng Tiêu gia quả nhiên đã leo lên sứ giả sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương rồi sao?
Như vậy, cho dù Tả Tướng có lên tiếng cũng không làm nên chuyện gì.
Quả nhiên, Tiêu Tứ trên lễ đài mặt mày hớn hở, trào phúng nhìn Tả Tướng: “Tướng gia, đây là chuyện nhà Tiêu gia ta, ông là người ngoài, vẫn không nên nhúng tay thì hơn.”
Lông mày Tả Tướng dựng thẳng.
Bốn nếp nhăn trên trán giống như một cái khe rãnh. Lại như vết kiếm.
Tiêu Tứ hoàn toàn không để ý đến uy thế của vị cự phách đế quốc, ngược lại quay xuống nhìn giáp sĩ bên dưới, lớn tiếng quát: “Các ngươi còn chưa ra tay? Nếu ai dám phản kháng, giết chết bất luận tội.”
Tiêu Chấn dẫn đội nghiến răng một cái: “Ra tay.” “Ngươi dám?”
Tiêu lão thái gia giống như hùng sư nổi giận, mắt mở to như muốn nứt ra, bước thẳng đến gần Tiêu Chấn: “Lão Lục, ngươi dám làm như thế?”
Lục phòng Tiêu Chấn bị ánh mắt của lão gia tử nhìn chằm chằm, trong lòng vô thức xìu xuống.
Dù sao, lão thái gia chủ trì Tiêu gia nhiều năm như vậy, dư uy vẫn còn.
Nhưng nhị phòng Tiêu Dật nhìn thấy, lập tức gấp lên.
Nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay, chắc chắn sẽ đêm dài lắm mộng: “Tiêu Diễn, ngươi thân là gia chủ tiền nhiệm, nhưng lại cấu kết nghịch tặc Tiêu Dã làm việc xấu, cùng một giuộc với nhau phản bội gia tộc. Ban đầu, ta niệm tình ngươi tuổi đã cao, cũng không muốn làm khó ngươi. Ai biết ngươi lại không biết tốt xấu. Có ai không, mau trảm lão thất phu Tiêu Diễn cho ta.”
Lời còn chưa dứt.
Một luồng lưu quang kiếm khí bắn ra từ trong đám người, nhanh như thiểm điện, uy không thể đỡ trực tiếp đâm thẳng về phía lão thái gia Tiêu Diễn.
Sớm có dự mưu.
Người ra tay ẩn mình trong kiếm sĩ mặc giáp, ngụy trang thành kiếm sĩ bình thường.
Trước đó không hiển sơn không lộ thủy, lúc này đột nhiên ra tay như bình bạc vạch nước, thiết kỵ xuất đao thương minh, chỉ trong nháy mắt long trời lở đất.
Tu vi cao, thủ đoạn hung ác, kiếm khí mạnh, mọi người có mặt không ai có thể kịp phản ứng, cũng không ai có thể ngăn cản.
Mạnh đến cấp độ bán bộ Thiên Nhân?
Trong đầu Tả Tướng hiện ra một tin tức.
Ông đứng cách khá xa, muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp.
Hỏng rồi.
Một số tân khách có ý định bảo vệ Tiêu lão thái gia cũng chỉ kịp đứng lên.
Tiêu Dã bị trói gô lại càng mở to mắt như muốn nứt ra.
Tất cả dường như đã trở thành kết cục đã định.
Hình ảnh Tiêu lão thái gia máu tươi ba thước vô thức hiện ra trong đầu tất cả mọi người.
Nhưng chớp mắt sau đó.
Đinh.
Một tiếng kim loại va chạm nhau rất nhỏ vang lên.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.
Một thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện trước người Tiêu lão thái gia, khẽ nhấc tay một cái giống như nắm cọng cỏ, vững vàng bắt lấy một kiếm đoạt mệnh thạch phá kinh thiên.
“Đám chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi.”
Cổ tay người này lắc một cái.
Răng rắc răng rắc.
Trường kiếm trong lòng bàn tay đứt thành từng khúc giống như con bướm đang bay múa.
Người ra tay đánh lén phun ra một ngụm máu tươi, hình như đã bị trọng thương, bay ngược ra ngoài, hung hăng nện vào ngọn giả sơn trong viện.
Giả sơn sụp đổ.
Biến cố phát sinh quá đột ngột, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Ngay sau đó, dây cung căng cứng sắp đứt trong lòng mỗi người ông một cái, trực tiếp đứt đoạn.
Chuyện gì xảy ra thế?
Rất nhiều ánh mắt đồng loạt tập trung vào người đang ngăn trước người Tiêu lão thái gia.
Một người mặc trường sam màu xám, chân trái và hai tay tráng kiện dị thường, để kiểu tóc Địa Trung Hải.
Tướng mạo của hắn rất bình thường.
Thậm chí còn hơi chất phác.
Giống như một tên lưu manh nông thôn không có việc gì làm trong thành.
Tuy nhiên, một tay bóp kiếm, kiếm gãy rõ ràng đã thể hiện thực lực cường đại vô song của hắn.
Có thể trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc phát sau mà đến trước, đồng thời vừa cứu Tiêu lão thái gia vừa đánh tan một kích của thích khách bán Thiên Nhân. Thực lực như thế khiến rất nhiều cường giả võ đạo chân chính phát lạnh trong lòng.
Nhất thời, đại viện Tiêu gia im lặng như chết.
Sau mấy giây, tiếng rống giận dữ của Tiêu Tứ đã phá vỡ sự yên tĩnh: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại dám lớn lối như thế, dám tổn thương cao thủ Tiêu gia trong điển lễ Tiêu gia ta?”
Người trẻ tuổi đúng là không giữ được bình tĩnh.
Gương mặt Tiêu Dật, Tiêu Nguyên hiện lên sự bất an.
Tại sao cao thủ như thế lại nhúng tay vào việc của Tiêu gia?