Chu Tuấn Lam muốn buồn nôn.
Cái tên Cát Vô Ưu chó chết này quả nhiên vẫn còn của cải.
“Đủ, bốn trăm là đủ.”
Chu Tuấn Lam cũng không muốn mượn nhiều.
Bởi vì lúc trước, hắn ước định số tiền với Tôn Hành Giả là bốn trăm.
Mượn nhiều thì phải trả lãi nhiều.
Tôn Hành Giả xen vào: “Bốn trăm không đủ.”
“Ngươi nói vậy là sao?”
Chu Tuấn Lam nhìn Tôn Hành Giả, bất mãn nói: “Lên giá ngay lúc này không phải là hành vi tốt đẹp gì cho lắm.”
“Cũng không phải.”
Tôn Hành Giả mỉm cười: “Lần hành động này không phải chỉ có một mình ta, còn có hai vị hảo hữu cùng chung chí hướng. Bọn họ nhờ ta chuyển lời cho Chu công tử, thanh toán cùng một lúc.”
“Sao?”
Chu Tuấn Lam khẽ giật mình, sau đó kịp phản ứng.
“Hai bằng hữu của ngươi chẳng lẽ là Sa Ngộ Tịnh và Trư Vô Năng?” Mắt hắn lộ ra tinh quang, sắc mặt khiếp sợ hỏi.
“Chu công tử quả nhiên thông minh vô song, vừa đoán liền trúng.”
Tôn Hành Giả lấy lòng một câu: “Chúng ta quen biết nhau trong quá trình ám sát Lâm Bắc Thần lúc trước, không đánh không thành giao. Cho nên, lần ám sát Lâm Bắc Thần thứ hai này, chúng ta cũng phải liên thủ tiến hành mới có nắm chắc.”
Chu Tuấn Lam nửa tin nửa ngờ.
Tôn Hành Giả lấy ra hai khối luyện kim ngọc quyết đưa tới.
Chu Tuấn Lam tiếp nhận ngọc quyết, tuần tự bóp nát.
Khí tức phát ra chính là khí tức Tiên Thiên Huyền Khí của Sa Ngộ Tịnh và Trư Vô Năng.
Khí tức Huyền khí của cường giả cấp Thiên Nhân là độc nhất vô nhị, không cách nào mô phỏng. Ngay cả thần linh thần dụ cũng vô pháp bắt chước được trăm phần trăm.
Đây chính là định lý của thế giới võ đạo.
Cho nên, Chu Tuấn Lam lập tức tin tưởng.
Dừng một chút, hắn hỏi vặn: “Sau khi giết Lâm Bắc Thần, các ngươi muốn trốn đi thật xa?”
Tôn Hành Giả đáp: “Đương nhiên rồi, mặc dù Lâm Bắc Thần bị trọng thương nhưng cũng không dễ giết. Hơn nữa, chắc Chu công tử cũng biết, dưới trướng của hắn có ít nhất ba đại Thiên Nhân. Một người có thể so với Thiên Nhân thử thần thú lông bạc, cùng với hai mươi đại tông sư đỉnh phong. Lực lượng đó rất đáng sợ. Hắn còn được đế quốc Bắc Hải che chở. Đến lúc đó, nhất định sẽ chấn kinh Thiên Nhân đế quốc Bắc Hải, ba người chúng ta không có khả năng mạo hiểm ở lại nơi này.”
“Các ngươi đã chọn sẵn lộ tuyến rút lui chưa?” Chu Tuấn Lam hỏi.
Tôn Hành Giả cười nói.
Chu Tuấn Lam khẽ giật mình, hiểu được lo lắng của đối phương, liền kiên nhẫn giải thích: “Yên tâm đi. Bổn công tử không có ác ý đối với các ngươi. Ngược lại, ta hy vọng các ngươi có thể gia nhập Chu gia ta. Chu gia ta là quý tộc Thiên Hoàng đế quốc Đại Càn, là thế gia Thiên Nhân đỉnh cấp chân chính. Cho dù các ngươi không muốn bị ước thúc, các ngươi cũng có thể lựa chọn trở thành khách khanh, hưởng thụ các loại tài nguyên tu luyện. Dù sao cũng tốt hơn so với tán tu bỏ mạng rất nhiều.”
“Ha ha, thì ra Chu công tử chính là có ý này.”
Tôn Hành Giả hơi động tâm: “Vậy phải xem Chu công tử có thể đưa ra điều kiện như thế nào. Hơn nữa, trên người ba chúng ta còn có một số nhân quả, không biết Chu công tử có gánh nổi không.”
“Yên tâm đi, có Chu gia ta nâng đỡ, chắc chắn sẽ giúp các ngươi giải quyết xong tất cả nhân quả.”
Chu Tuấn Lam gánh vác trách nhiệm.
Nói xong, hắn lấy ra một tấm lệnh bài nhỏ, đặt vào giữa lòng bàn tay: “Nếu các ngươi tin tưởng ta, sau khi ám sát Lâm Bắc Thần thành công, các ngươi cầm lệnh bài này đến sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương gặp ta. Ta có thể giúp các ngươi sắp xếp mọi việc.”
“Ngươi là người của sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương?” Tôn Hành Giả vô cùng kinh ngạc.
Đáy mắt của hắn hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng.
Vừa lúc bị Chu Tuấn Lam nhìn thấy.
“Đương nhiên rồi.”
Chu Tuấn Lam kiêu ngạo nói.
Thái độ của Tôn Hành Giả trở nên cung kính hơn rất nhiều, đưa tay tiếp nhận tấm lệnh bài.
Hắn nói: “Nếu là như vậy, từ chối thì bất kính. Chu công tử, ba người mỗi người bốn trăm huyền thạch, tổng cộng một ngàn hai, mời thanh toán nốt.”
Chu Tuấn Lam cảm thấy đau như da thịt bị cắt.
Nhưng cuối cùng vẫn cắt răng viết xuống giấy vay nợ, thế chân lệnh bài phong hào Thiên Nhân và minh bài thân phận đệ tử Chu gia cho Cát Vô Ưu, còn mình nhận lấy một ngàn hai trăm huyền thạch.
“Chu công tử không hổ là Thiên Nhân đại quốc, ra tay quả thật rất hào phóng.”
Tôn Hành Giả thu lấy Huyền thạch, vô cùng hài lòng: “Ngày mai, chúng ta sẽ mang đầu Lâm Bắc Thần đưa đến Thiên Nhân tháp mời Chu công tử nghiệm thu.”
Nói xong, hắn mang theo huyền thạch quay người rời đi.
Chu Tuấn Lam đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tôn Hành Giả biến mất ở đằng xa, vừa đau lòng vừa chờ mong.
Cát Vô Ưu nhìn tờ giấy nợ, không khỏi cười như hoa nở.
Haiz.
Thất sách rồi.
Sớm biết hôm đó Chu Tuấn Lam bị Lâm Bắc Thần ép mượn huyền thạch, hắn nên ký một hợp đồng cho vay nặng lãi thì hay hơn.
Nó còn có lời hơn so với cướp bóc nhiều.
“Lão Cát, tại sao ngươi lại có nhiều huyền thạch đến như vậy?”
Chu Tuấn Lam lấy lại tinh thần nhìn Cát Vô Ưu, cảm thấy khó hiểu: “Mọi người đều biết, sư phụ ngươi là một bại gia tử, dùng tiền lúc nào cũng vung tay quá trán, thiếu nợ khắp nơi, bổng lộc của ngươi cũng không thể nào nhiều như vậy.”
Cát Vô Ưu cầm chén trà Tam Túc Kim Thiềm bằng sứ, mỉm cười nói: “Bí mật.”