Toàn bộ quá trình mất chưa đầy mười phút.
Khi tới hậu hoa viên, Lâm Bắc Thần cùng Đông Phương Chiến vẫn tiếp tục đấu kiếm.
Trong không khí cực kì nóng, giống như ở trong hoa viên đang đốt một hoả lò, cách hơn mười thước vẫn có thể cảm nhận được từng đợt nhiệt đập vào mặt.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là thay vì thua cuộc, Lâm Bắc Thần ngược lại còn cùng thiên tài cảnh giới võ sư Đông Phương Chiến đấu qua đấu lại, cân sức ngang tài, không phân được cao thấp.
Đám người trong hậu hoa viên trước đó, cũng bị trận chiến tuyệt vời như vậy hấp dẫn, đều im lặng xem cuộc chiến.
“Lê nhị ca.” Tần Lan Thư nhẹ giọng nói.
Một bóng người nhanh chóng lao vào vòng chiến đấu, ống tay áo phất ra. Lảo đảo!
Hai bóng người trong trận chiến liền trái phải tách ra.
Lâm Bắc Thần ổn định lại cơ thể, cả người Huyền khí kích động, giống như một nồi nước sôi, sức lực toàn thân thiêu đốt đến cực điểm, giống như uống rượu say, chỉ cảm thấy rất thoải mái, muốn chiến mãi, nhưng vừa thấy người ra tay ngăn lại chính là Lê Lạc Nhiên, lập tức dập tắc kế hoạch tiếp tục chiến đấu.
Lúc ở vòng thi đấu dự tuyển, khi Thẩm Phi nhập ma, Lâm Bắc Thần đã thấy được Lê Lạc Nhiên xuất chiêu, là cường giả cảnh giới võ sư nổi tiếng, Lâm Bắc Thần tự đánh giá không phải là đối thủ.
Loại lão tử này quá lợi hại, không nên chọc tức ông ta thì tốt hơn.
Dù sao thì đại quản gia của thành chủ phủ Lê Lạc Nhiên đã ra tay rồi, Đinh Tam Thạch không có lý do gì để không để ý đến mình cả, mục đích đã đạt được rồi.
Ngược lại là Đông Phương Chiến, vốn tưởng rằng bản thân ra tay có thể đánh bại Lâm Bắc Thần trong hai ba giây, kết quả lại biến thành một trận chiến kéo dài, trên mặt đã sớm không nén được giận rồi, trong lúc vội vã bị người khác tách ra, cũng không thèm nhìn là ai, trực tiếp đâm một kiếm vào Lê Lạc Nhiên, hoả thế cuồng quyển.
Sắc mặt Lê Lạc Nhiên vẫn như thường, vẫn như trước nhẹ nhàng vung tay áo, cũng không thấy khí thế gì làm người khác sợ hãi.
Đông Phương Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, từ không trung bay ra, rơi xuống đất loạng choạng năm sáu bước mới miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, chỉ cảm thấy nửa người đã tê rần, không còn sức để ra tay.
Lúc này hắn mới phát hiện, hoá ra người cản trở mình là ai.
“A, Lê quản gia... Thật xin lỗi, ta nhất thời xúc động...” Đông Phương Chiến bị hoảng sợ, vội vàng xin lỗi.
Lê Lạc Nhiên ở trong phủ thành chủ, địa vị không hề tầm thường, tuyệt đối có thể được coi là nhân vật lớn ở Vân Mộng thành, đừng nói là hắn, cho dù là cha mẹ trưởng bối hắn, cũng không dám làm càn trước mặt vị này.
Sắc mặt Lê Lạc Nhiên vẫn như thường, cười nói: “Bạn học Đông Phương không cần quan tâm.”
Nói xong, thân hình lùi về sau, đứng ở sau lưng vợ chồng Lăng Thị.
Tào Phá Thiên ở trong đình nghỉ mát cũng đứng dậy đi ra, hành lễ với vợ chồng Lăng Thị, thái độ cũng rất cung kính.
Lúc này đã là đêm, cả Vân Mộng thành đều được bao phủ bởi ánh trăng màu bạc lạnh lẽo.
Hậu hoa viên được ánh trăng bạc chiếu sáng trông thật đẹp và quyến rũ, hoa cỏ cây cối cùng kiến trúc bốn phía bịt kín một tầng khí tức nguyệt thần bí.
“Chư vị, hẹn ước đấu kiếm sắp bắt đầu, mời mọi người ngồi vào trị trí yến hội sẽ bắt đầu.”
Xung quanh là những nhạc công đang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng, tạo bầu không khí thoải mái cho toàn bộ khu vườn sau nhà.
Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, mọi người tự tìm được chỗ của mình lần lượt ngồi xuống.
Ghế ngồi của Lâm Bắc Thần được sắp xếp ở vị trí cuối cùng.
Bạch Khâm Vân ngang hàng với Lâm Bắc Thần, hai người lẻ loi ngồi ở cuối.
“Bổn tiên nữ nhất định là bị tên này làm liên luỵ.” Tiểu Loli thanh khiết liếc mắt nhìn Lâm Bắc Thần, trong lòng tức giận nghĩ.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn xung quanh, ánh mắt chợt sáng ngời, bởi vì hắn thấy Đinh Tam Thạch đang ngồi im lặng ở kia.
Chỗ ngồi của lão giáo viên, gần với vợ chồng Lăng Quân Huyền, ngay ở bên trái chủ toạ, trên lầu các đi xuống rất nhiều nhân vật lớn.
Đối diện với Đinh Tam Thạch, phía bên phải chủ toạ, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nước da hồng hào, thân hình mảnh khảnh, từ chân mày trái đến thái dương có một vết sẹo màu đỏ sẫm, làm cho khuôn mặt của người đàn ông này thoạt nhìn có một loại sát khí tà dị và kỳ lạ.
Tào Phá Thiên vểnh mông lên trời, khoanh tay đứng phía sau người đàn ông trung niên này.
“Người đàn ông trung niên này nghe đồn là một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành, Bạch Hải Cầm.”
Là người khởi xướng của trận hẹn ước đấu kiếm này.
Chính là người này gây sự với Đinh Tam Thạch, nhưng tên học trò Tào Phá Thiên của ông ta rất lợi hại, như vậy thực lực của ông ta cũng rất cao.
Ta phải giúp Đinh giáo viên như thế nào đây? Lâm Bắc Thần âm thầm suy nghĩ.
“Bữa tiệc bắt đầu.”
Lăng Quân Huyền đứng dậy, tư thế hiên ngang, ưu nhã cầm ly rượu nói: “Mọi người, hẹn ước đấu kiếm là một sự kiện trọng đại của Bạch Vân thành, mọi việc của đại hội này đều do Bạch Hải Cầm đại sư lo liệu, các vị đường xa mà đến, thật sự vất vả rồi, chuẩn bị đơn giản một ly rượu nhạt không biểu đạt hết thành ý, trước khi bắt đầu cuộc thi, ta kính các vị một ly, chúc các vị đều có thể đạt được kết quả tốt.”
“Mời.”
“Cảm ơn Lăng thành chủ.”
“Ha ha, mời.”
Tất cả mọi người đều nâng chén. Uống hết.