Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 133: Không có giáo dưỡng




“Đó có phải là người đại diện của Vân Mộng thành Đông Phương Chiến?”

Một thiếu niên mặt vuông, tóc dài rối bù, đỏ như máu đứng ở trước cửa sổ, xem trận chiến phía dưới, nói: “Cảnh giới võ sư trung cấp, yếu đuối đến đáng thương, bị hắn thức tỉnh thuộc tính hoả hệ, thật là lãng phí.”

“Huyết Diễm huynh đòi hỏi quá cao đối với các bạn cùng lứa tuổi ở một nơi nhỏ bé như Vân Mộng thành rồi đấy.” Một thiếu niên thanh tú khác trong bộ quần áo thư sinh bằng vải bông nói.

Hắn chống tay lên thành cửa sổ, những ngón tay dài và trắng như bàn tay của một cô gái, quan sát trận chiến từ trên lầu các một cách thích thú như thể đang xem xiếc thú.

“Tống Thanh Phong, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy ở cùng với người như vậy, cùng xưng là mười hai thiếu niên kiếm khách ước hẹn thử kiếm, là một loại sỉ nhục à?” Lời nói của Huyết Diễm không khách khí, thể hiện sự không hài lòng.

“Cũng không phải, chỉ tiêu cuối cùng của mười hai kiếm khách vẫn chưa được xác định.” Một thiếu niên mặc cẩm y màu trắng mạ vàng ngọc, trong tay cầm một chiếc quạt gấp ngọt cốt mạ vàng, mùi cợt nhả phát ra, ra vẻ tiêu sái nói: “Cho dù Huyết Diễm đến lúc đó có thể nằm trong số mười hai người hay không thì cũng hồi hộp mà thôi, sao lại phải bận tâm đến người khác, ha ha, nực cười, nực cười.”

“Lâm Hải Đường, nghi ngờ ta à? Ngươi muốn đánh nhau sao?” Huyết Diễm ngay lập tức giống như một con báo nhỏ đang săn mồi, cơ bắp cả cơ thể căng thẳng, chuẩn bị ra tay.

“Đừng chỉ nói suông, không bằng các ngươi đánh nhau một trận đi, đánh chết một cái tính một cái, vậy sẽ rất thú vị đấy.” Một tên khác gọi là Tống Khuyết Nhất, vừa cắn hạt dưa vừa lớn tiếng châm ngòi, nói: “Dù sao cuộc quyết đấu tối nay đối với thế hệ trẻ chính là buông thả, mau lên nào.”

Huyết Diễm cùng Lâm Hải Đường nhất thời đều trừng mắt nhìn Tống Khuyết Nhất.

Trong lầu các tổng cộng có mười hai thiếu niên.

Ngoài những người tương đối hoạt bát ra, còn có một số người khác hoặc cầm kiếm trong tay ngồi thiền, hoặc đứng sau lưng trưởng lão, hai tay buông xuống, lông mày trầm xuống không nói lời nào. Ngoài ra còn có một người đàn ông mập mạp cứ nhét đồ ăn vặt vào miệng, nhai như sóc, không nói chuyện.

Các nhân vật của thế hệ trước cũng thân thiện với nhau hơn, nói chuyện với nhau về quá khứ cũ mà đám thiếu niên không mấy mặn mà.

Lúc này, tiếng bước chân truyền đến.

Vợ chồng thành chủ Vân Mộng thành Lăng Quân Huyền bước xuống từ tầng ba của lầu các, chào hỏi mọi người

Đám thiếu niên không mấy quan tâm đến thành chủ của cái thành nhỏ ven biển hẻo lánh này, thêm vào đó, đám người cũng bị vợ chồng thành chủ này bỏ rơi nửa ngày ở đây, tất cả đều bực tức, bởi vậy đối với hai người Lăng Quân Huyền này chỉ có lạnh nhạt.

Nhưng đám người của thế hệ trước vẫn đứng lên giữ chỗ và đáp lại không hề lơ là, bởi vì bọn họ biết không thể khinh thường Lăng Thị tộc được.

Mặc dù vợ chồng Lăng Quân Huyền chỉ là một thành chủ của một Vân Mộng thành nhỏ bé, nhưng địa vị của Lăng Thị tộc ở đế quốc thì không thể xem thường.

Đặc biệt, những người ở vị trí thực sự quyền lực đều biết rằng cha con Lăng Thái Hư, Lăng Quân Huyền đều mang dòng máu thuần khiết nhất của Lăng Thị, chẳng qua vì một số lý do đặc biệt cho nên mới phải ngủ yên ở Vân Mộng thành này mà thôi.

Nhưng dù vậy, hai người con trai của Lăng Quân Huyền cũng đều là những thiên tài có trình độ tài năng đáng kinh ngạc, có địa vị quan trọng trong quân đội, được coi là những vị cấp bậc tướng tinh ‘mười đại danh tướng’ của đế quốc trong tương lai, thành tích trong tương lai của họ là vô hạn.

Ai dám coi thường cặp vợ chồng này chứ?

“Ha ha, chư vị đường xa đến đây, vất vả rồi, tiếp đón không chu đáo mong rằng mọi người lượng thứ.” Lăng Quân Huyền tươi cười chắp tay, không đợi mọi người trả lời, lại nói tiếp: “Bạch Hải Cầm đại sư vì ước hẹn đấu kiếm mà bế quan, sắp kết thúc rồi, chư vị, cùng ta xuống lầu tiến đến hội trường nào.”

Dưới sự dẫn dắt của hắn, mọi người cùng đi xuống lầu các.

“Lăng thành chủ, nghe nói quý thiên kim là Thiên Kiêu hàng đầu Vân Mộng thành, tại sao không thấy nàng đâu?” Thiếu niên tóc đỏ tên Huyết Diễm hỏi.

Lăng Quân Huyền dở khóc dở cười.

Tiểu Phượng Hoàng của nhà mình, bởi vì được nhận là thiên tài chỉ đứng sau Thiên Kiêu đế quốc ngày xưa Lâm Thính Thiền, cho nên danh tiếng nổi cả Phong Ngữ hành tỉnh, được nhiều người nhớ đến, hôm nay những thiếu niên kiếm khách từ các thành thị lớn cũng không ngoại lệ.

Tần Lan Thư thản nhiên nói: “Thần Nhi nhất thời cảm thấy không khỏe, đang nghỉ ngơi, sẽ không tham gia cuộc hẹn đấu kiếm này.”

Huyết Diễm não không suy nghĩ gì, nói ngay: “Thân thể không khoẻ? Ha ha, nghe nói Lăng Thần tiểu thư từng trực tiếp đánh bại một vị tắc đồ nhập ma, thực lực đã tới cảnh giới võ sư đúng không, sao có thể sinh bệnh? Làm người khác khó tin đấy, chắc không phải bởi vì hữu danh vô thực, sợ bị người khác bóc trần cái danh thiên tài cho nên mới giả vờ bị bệnh đấy chứ.”

Tần Lan Thư chớp lông mi, cũng không nhìn hắn, chỉ hờ hững nói: “Cái thứ này con nhà ai, không có giáo dưỡng như vậy?”

“Ngươi...” Huyết Diễm giận dữ, lại định nói gì đó.

Ba

Một ông già để râu quai nón, quần áo màu đỏ thẫm, đập vào đầu Huyền Diễm một cái, nói: “Câm miệng, Lăng phu nhân ở trước mặt, sao có thể vỗ lễ như vậy.”

Huyết Diễm vẫn muốn phản bác, nhưng lại nghĩ hôm nay có những nhân vật lớn khác ở các thành phố khác đến, vì thế nên im lặng tức giận, nhưng sắc mặt cực kì khó coi, tức bụng đến nghẹt thở, liền muốn lát nữa sẽ trút giận lên cuộc tỷ thí thử kiếm một phen.

Ông lão mặc đồ đỏ lại tạ lỗi với Tần Lan Thư: “Tiểu công tử nhà ta có chút không giữ mồm giữ miệng, nhưng không có ác ý gì đâu, mong phu nhân đừng trách tội.”

Tần Lan Thư trực tiếp hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Lần này Bạch Hải Cầm tự chủ trương, mở rộng phạm vi hẹn ước đấu kiếm đến cả Phong Ngữ hành tỉnh, đã khiến bà ta rất không hài lòng, nếu đổi lại là trước kia, bà ta nhất định sẽ không chịu để yên cho cái đám khách thô lỗ đó, nhất định sẽ đánh gãy chân vứt ra ngoài, nhưng hiện giờ vì con gái nên đành phải nhường nhịn một ít.