Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1292: Động thủ




Vệ Minh Phong mày đao khuôn mặt anh tuấn ngồi ở chủ vị.

Bên cạnh hắn, đều có các thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều y sam mỏng manh, da thịt như tuyết đang ngồi.

Người này là tứ ca cùng cha khác mẹ của Vệ Danh Thần, trụ cột của Thiên Thảo Vệ Thị, trong gia tộc cũng được coi là có địa vị cực cao, tu vi thiên phú cực cao, thủ đoạn tàn nhẫn, thích xuất bài không theo quy tắc, bị điều động thường trú ở kinh thành, là người tổng phụ trách của Vệ thị nhất hệ ở kinh thành.

Đám người Hoàng Thời Vũ, Tần Vũ Dân, Nhiếp Thiện Ngôn cũng đều xuất hiện.

Bầu không khí tiệc trà rất ung dung.

Tâm trạng của mỗi người đều rất tốt, chờ đợi màn kịch lớn từ từ mở ra.

Đông đông đông.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.

Khuôn mặt của Hoàng Thời Vũ hiện ra vẻ khác lạ, đứng dậy bước ra ngoài cửa.

Đại quản gia của Hoàng Phủ Hoàng Trung với vẻ mặt lo lắng hành lễ: "Lão gia... Xảy ra chuyện rồi."

"Nói."

Trong lòng của Hoàng Thời Vũ hơi hoảng sợ.

Trước đó ông ta đã từng ra lệnh, không có chuyện gì thì không được phép tới quấy rầy tiệc trà lần này, Hoàng Trung là lão nhân đã theo ông ta hai mươi năm, không thể nào không hiểu chuyện.

Hoàng Trung lại gần, ghé sát tai nói vài câu.

"Cái gì?"

Trên khuôn mặt trắng mập của Hoàng Thời Vũ lập tức hiện ra vẻ ngạc nhiên kinh sợ: "Tin tức có chính xác hay không?"

"Vô cùng chính xác."

Hoàng Trung nói: "Lão gia, tiểu nhân biết lão gia ngài cực kì coi trọng chuyện này, cho nên ngay lập tức tới bẩm báo, tiếp theo đây phải làm sao?"

Vẻ mặt của Hoàng Thời Vũ có chút khó xử.

"Chờ đó."

Ông ta quay người đi vào trong phòng trà.

Rất nhanh sau đó, Hoàng Trung liền nghe thấy tiếng quát mắng từ bên trong truyền ra. Tiếp theo là tiếng chén trà ném xuống đất vỡ tan tành.

Khi cửa của phòng trà lại lần nữa mở ra, Hoàng Thời Vũ với vẻ mặt cười híp mắt đi ra.

Góc trán của hắn có một vệt bầm tím nhàn nhạt, cùng với hai vết cắt của mảnh chén trà sứ vỡ, trên cổ áo còn có một chút nước trà đọng lại, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh, không nhìn thấy một chút tức giận nào.

"Đi, bảo những tử sĩ kia động thủ trước đi."

Hoàng Thời Vũ thản nhiên nói.

"Vẫn là mấy mục tiêu kia sao?"

Hoàng Trung khẽ giật mình, hỏi.

"Đúng."

Hoàng Thời Vũ gật đầu, nói: "Ngoài những học viên kia ra, giết thêm mấy người cũng không sao."

Trong lòng của Hoàng Trung khẽ run lên, khom người tuân mệnh.

Mãi cho đến khi bóng dáng của đại quản gia biến mất ở góc rẽ hành lang phía xa xa, chung quanh lại không có ai, biểu hiện thờ ơ lãnh đạm trên gương mặt của Hoàng Thời Vũ thoáng cái liền biến mất không còn tăm tích.

Gân xanh trên trán ông ta nổi lên, biểu hiện trên khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn.

Ông ta giơ tay xoa xoa vết thương bị chén trà vỡ rạch ra trên thái dương của mình, trong mắt lộ ra một chút vẻ căm hận.

Nhưng tất cả những điều này, trong khoảnh khắc mà ông ta xoay người liền tan thành mây khói.

Khi ông ta tiến vào phòng trà, trên mặt lại biến thành biểu hiện cười híp mắt nịnh hót.

Ngồi lên chỗ ngồi của mình, Hoàng Thời Vũ nói: "Vệ công tử xin yên tâm, đã tiến hành dựa theo dặn dò của ngài...những tên oắt con kia đã không biết điều, cố ý muốn náo loạn, vậy thì để cuộc biểu tình lần này, huyên náo lớn một chút."

Khóe miệng của Vệ Minh Phong chứa đựng nụ cười lạnh, một đôi mày đao rậm như mực, ánh mắt sắc bén giống như sấm sét.

Bầu không khí trong phòng trà có chút nặng nề.

Tần Vũ Dân gượng cười, nói: "Vốn dĩ đã định sau khi cuộc biểu tình kết thúc thì phá huỷ cái gọi là hội liên hiệp tam đại kia, cho đám học viên ngu xuẩn kia một bài học, không ngờ rằng bản thân bọn hắn tự tìm cái chết... Hôm nay có giết một trận máu chảy thành sông cũng không sao."

Chưởng Vệ chỉ huy sứ của Kiêu Vũ Vệ Ngụy Thành Long liền đứng dậy, ôm quyền, cũng lớn tiếng nói: "Ta đã tuyển chọn tâm phúc, tiến hành mai phục trên con đường cần phải đi qua của cuộc biểu tình, chỉ cần Vệ công tử ngài ra lệnh một tiếng, bất kể là ai đều trực tiếp giết."

"Không sai, một đám học viên ngu xuẩn, thật sự cho rằng lưỡi đao của chúng ta không sắc bén, ha ha..."

Chưởng Vệ chỉ huy sứ của Huyền Cảnh Vệ Mã Thiên Lý cười lạnh nói: "Chỉ chờ Vệ công tử ra lệnh một tiếng."

Chưởng Vệ chỉ huy sứ của Truy Phong Vệ Cao Phân Kiệt nói: "Tin tức đi đường lần này, đoán chừng có liên quan đến Tả Tướng phủ, hoặc là người của quân đội, ha ha, nhưng đại thế đã thành, cho dù các học viên có biết được chân tướng, truyền bá ra ngoài, thì thế nào chứ? Bố trí trước đó của công tử đã khiến chúng ta đứng ở thế bất bại, công tử, mạt tướng xin lệnh, chém ra đao thứ nhất này."

"Mạt tướng cũng nguyện ý."

Trương Di của Dạ Vũ Vệ cũng lớn tiếng nói.

Lúc này không biểu lộ lòng trung thành và dũng cảm tiến tới thì còn lúc nào nữa chứ? Nhiếp Thiện Ngôn cũng vỗ tay cười to, nói: "Lão Lý gia hắn không phải rất xem trọng giáo dục, rất đối đãi tốt với đệ tử sao, ha ha, lần này, sau khi máu chảy thành sông, xem giới giáo dục còn đứng về phía bọn họ hay không, ha ha ha ha..."

"Hơn nữa, lần này giết chóc, cũng có thể giá họa cho Lâm Bắc Thần..."

Chỉ huy sứ của Thiên Tinh Vệ Bạch Đào nham hiểm nói.

Vệ Minh Phong chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống bàn, nhìn về phía Hoàng Thời Vũ, nói: "Lão Hoàng, ta hỏi ngươi một lần nữa, thiên nhân của hoàng thất, chỉ có hai vị đang ở trong kinh thành phải không?"

Hoàng Thời Vũ nghiêm mặt nói: "Ngoại trừ vị trong hoàng cung kia ra, thỉ chỉ có Cao Thắng Hàn phụng mệnh trở về thôi, vị kia của Bạch Vân Thành ốc còn không mang nổi mình ốc, vị kia của Tiểu Kiếp Kiếm Uyên nghe nói luyện công tẩu hỏa nhập ma, hai vị ở tiền tuyến Bắc Cảnh, tuyệt đối không trở về... hai vị khác đều là người của chúng ta, công tử xin yên tâm, loại tình báo này tuyệt đối không thể sai được."

"Tốt."

Lông mày đao của Vệ Minh Phong rung động, nói: "Ta tin ngươi thêm một lần nữa."