"Vâng, lão sư."
Độc Cô Dục Anh lấy chìa khoá ngọc sắc ra, đưa vào trong lỗ khoá, nhẹ nhàng vặn một cái, mở Ngọc Quyết Thiên Cơ Hạp ra.
Lạch cạch.
Nắp hộp bắn lên.
Trong hộp cũng không lớn.
Ba hàng nhẫn sà văn màu xanh bày ra.
Đám người Viên Vấn Quân vừa liếc qua đã nhìn ra, nhẫn xà văn nhấp nháy ánh sáng xanh nhàn nhạt này chính là ‘nhẫn trữ vật thanh xà’ lưu hành trên thị trường năm nay, sản phẩm mới mùa này ở chuỗi cửa hàng vũ khí của Phạm đại sư.
Mỗi một hàng đều có sáu cái 'Nhẫn trữ vật thanh xà'.
Dựa theo đánh dấu thời gian, tổng mười tám cái.
Viên Vấn Quân lấy ra một chiếc nhẫn phía trên được đánh dấu ngày gần nhất.
Chiếc nhẫn này vẫn chưa luyện hoá nhận chủ.
Bất kể người nào cũng có thể sử dụng. Tinh thần lực của hắn hơi thôi động, đối với đồ vật chứa đựng bên trong, hắn vừa xem đã hiểu ngay.
Trọn vẹn hai mươi đĩa ngọc tài liệu lớn nhỏ chất đống thống nhất.
Tổ chức tình báo của các quốc gia đều quen dùng loại đĩa ngọc tài liệu này để lưu trữ thông tin tình báo, nó là kỳ vật được luyện kim sư dùng ngọc thạch cực phẩm chế tạo ra, số lượng lưu trữ càng cao, tiện lợi và thường thấy hơn so với Lưu Ảnh thạch, có thể lưu trữ nhiều loại thông tin như văn tự, âm thanh cùng hình ảnh...là vật dẫn tốt nhất để ghi chép tình báo.
Viên Vấn Quân lấy ra một khối đĩa ngọc trong đó, thôi động Huyền khí, tập trung tinh thần, liền có thể nhìn thấy được thông tin lưu trữ bên trong.
Ai mà biết chỉ vội vàng nhìn qua mấy lần, sắc mặt của Viên Vấn Quân đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Thân thể của hắn run lên, đĩa ngọc trong tay, lạch cạch một tiếng liền rơi xuống đất. "Hỏng rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi..."
Viên Vấn Quân với vẻ mặt hoang mang, trong mắt đều là kinh ngạc.
Những học viên khác vừa nghe vậy, lập tức kinh hãi.
"Lão sư, làm sao vậy?"
Trong lòng của Lý Tu Viễn khẽ động, liền vội vàng hỏi.
Trên mặt của Viên Vấn Quân cũng hiện ra vẻ kinh ngạc và nghi ngờ trước giờ chưa từng có, các học viên chưa bao giờ nhìn thấy lão sư có công phu dưỡng khí vô cùng tốt này thất lễ như vậy.
...
...
Ngày hôm sau.
Trời nhiều mây.
Chỉ số PM 2.5 của không khí là 10.
Trong không khí đã xuất hiện bông tuyết nhỏ vụn tung bay.
Đây đã là trận tuyết thứ mười một kể từ khi nhập đông đến nay.
Trên mặt đường của đường phố kinh thành, bao trùm một tầng tuyết vỡ vụn mỏng, cực nhỏ cực mỏng, chân đạp lên mà đi không để lại dấu vết, khi gió lạnh thổi qua, bông tuyết nhỏ vụn giống như tơ liễu ngày xuân, lưu loát tung bay.
Trên đường phố vẫn náo nhiệt như cũ.
Khi Lâm Bắc Thần thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Hắn ngủ rất ngon lành.
"Thiếu gia, tiểu nhị kia của Hữu Gian Tửu Lâu mới sáng sớm đã tới rồi, đang đợi người trong sân, bây giờ đã chờ ở bên ngoài hai canh giờ rồi..."
Thiên Thiên ngay lập tức tới bẩm báo.
Lâm Bắc Thần mỉm cười.
"Trước tiên cứ để hắn chờ."
Hắn không gấp gáp chút nào cả.
Hao tốn nửa canh giờ, sau khi rửa mặt xong, Lâm Bắc Thần mới đi ra ngoài, sau khi gặp tiểu nhị của quán, phản hồi đầu tiên của hắn là trở lại trong sảnh, tu luyện động tác đã xác định xong trong kế hoạch đồ ăn cẩu tử của phần mềm KEEP, uống một ly trà.
Sau một nén nhang.
Lâm đại thiếu đeo mặt nạ, lúc này mới chậm rãi xuất hiện ở Hữu Gian Tửu Lâu.
"Ây da, bạn học Cổ, ngươi cuối cùng đã đến rồi."
Vừa nhìn thấy Lâm Bắc Thần, đám người Lý Tu Viễn và Cam Tiểu Sương lại như lửa đốt vào mông, gấp gáp vội vàng chào đón.
Thiếu nữ xinh đẹp mặt tròn xông tới, vội vã nói: "Bạn học Cổ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, hôm nay không thể ăn ở đây, ngươi nhanh...Nhanh theo chúng ta đến hội liên hiệp."
"Được."
Lâm Bắc Thần trong lòng hiểu rõ.
Hắn cố ý không hỏi nhiều, theo bọn họ lên xe ngựa.
"Bác tài, xin chạy nhanh một chút."
Lý Tu Viễn với vẻ mặt lo lắng, bỏ ra hơn mười ngân tệ tiền boa, bảo người đánh xe đánh xe đi nhanh.
Trong khoang xe.
Lâm Bắc Thần bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn hai học viên.
"Đã xảy ra chuyện lớn gì? Chẳng lẽ là tên nghịch tặc Lâm Bắc Thần kia, đã tới kinh thành rồi sao?"
Hắn mở miệng phá vỡ bầu không khí hơi có vẻ ngột ngạt.
Cam Tiểu Sương cuối cùng cũng không nhịn được, nói: "Bạn học Cổ, lần này thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi, lão sư bảo chúng ta mới sáng sớm đã tới tìm ngươi, luôn ở trong Hữu Gian Tửu Lâu đợi ngươi cho đến tận bây giờ."
Lâm Bắc Thần cố ý ngáp một cái, nói: "Đêm qua sau khi trở về, lại bận rộn cả một đêm, lúc sáng sớm mới nghỉ ngơi một lúc, thật sự là xin lỗi, đúng rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Biểu cảm của Cam Tiểu Sương và Lý Tu Viễn giống như bị táo bón, đều có chút kỳ quái.
Người sau hơi do dự, thử hỏi: "Chuyện này, nói ra có thể bạn học Cổ cũng không dám tin, có liên quan đến tin tức mà Độc Cô bang chủ giao ra ngày hôm qua... haizz, bạn học Cổ, ngươi rốt cuộc là hiểu rõ mấy phần về Lâm Bắc Thần kia?"
Ha ha.
Trên đời này không có ai hiểu rõ Lâm Bắc Thần hơn ta.
Lâm đại thiếu trong lòng âm thầm cười một tiếng.
Tiểu Ngư Nhi cuối cùng đã cắn câu rồi.
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, trong miệng lại với vẻ nghi ngờ nói: "Hả? Trước đó các ngươi không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao? Hắn không phải là một tên chó săn phản quốc thông đồng với địch sao? Nghe nói còn là một nghịch tặc cấu kết với Thiên
Ngoại Tà Ma, người người đều muốn tru diệt, buổi biểu tình ngày mai của chúng ta, không phải chính là muốn thảo phạt và vạch trần tội ác của tên tặc tử này sao?"
Biểu cảm của Lý Tu Viễn và Cam Tiểu Sương càng trở nên cổ quái.
Cam Tiểu Sương cắn đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận của mình, xoắn xuýt rất lâu, mới nói: "Bạn học Cổ... Ngươi cảm thấy hắn... Lâm Bắc Thần có khả năng là người tốt hay không?"