"Ngươi làm rất tốt."
Thân ảnh thần bí thờ ơ gật đầu, nói: "Chuyện đã đồng ý với ngươi, tuyệt đối sẽ làm được, ngươi yên tâm đi, chuyện tiếp theo, không cần ngươi phải để ý, ẩn núp thật tốt, chờ đợi chỉ lệnh bước kế tiếp là được."
"Vâng, đại nhân."
Độc Cô Kinh Hồng thở phào một hơi.
Chỉ sợ đối phương yêu cầu hắn đi làm một số chuyện nguy hiểm thậm chí là nộp mạng.
Nhưng hiện tại xem ra, đối phương thật sự có cân nhắc cho mình.
Điều này đã xua tan một chút lo lắng cuối cùng trong lòng hắn.
Thân hình của người thần bí chậm rãi lui lại, sau khi ra khỏi mật thất, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Không hổ là thiên nhân phong hiệu.
Thực lực quả nhiên là mạnh mẽ vô song.
Độc Cô Kinh Hồng tiễn người thần bí đi, đứng ở cửa mật thất, tâm trạng vô cùng tốt, trên mặt hiện ra một chút vẻ vui mừng nhàn nhạt.
"Ha ha, tâm trạng của Độc Cô bang chủ xem ra rất tốt?"
Một giọng nói quen thuộc, từ phía đường đá của vườn hoa ở xa xa truyền đến.
Độc Cô Kinh Hồng đột nhiên liền giật mình.
Hắn quay đầu nhìn lại, trong khoảnh khắc này, thần sắc đã khôi phục như thường, nói: "Thì ra là lão tổ, ngài đã xuất quan rồi sao? Tốt quá rồi, thương thế có thể hoàn toàn khôi phục rồi sao?"
Bóng người từ trên đường đá của vườn hoa bước tới, chính là Lư Lai lão tổ.
"Thương thế khôi phục rồi, ha ha, đêm tối không trăng không sao, Độc Cô bang chủ có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, nói ra để lão phu được chia sẻ một chút?" Khuôn mặt của Lư Lai lão tổ ẩn giấu trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
Độc Cô Kinh Hồng mỉm cười, nói: "Luyện công hơi có đột phá, việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới...Đúng rồi, lão tổ đêm khuya tới chơi là có mệnh lệnh mới gì muốn truyền đạt sao?"
Lư Lai lão tổ gật gật đầu, không truy hỏi nữa, nói: "Không sai, chủ nhân đã đến kinh thành Bắc Hải, không phải ngươi vẫn luôn muốn gặp được chủ nhân sao? Cho ngươi một cơ hội, cùng ta đi bái kiến đi."
Độc Cô Kinh Hồng hơi sững sờ: "Bây giờ sao?"
"Không tiện à?"
Lư Lai lão tổ nhíu mày.
Độc Cô Kinh Hồng vội vàng bật cười nói: "Ha ha, thuận tiện, đương nhiên thuận tiện, đây là chuyện đại tốt, cho dù là có chuyện to bằng trời khác, đều phải đẩy sang một bên, ha ha, ta đã nôn nóng muốn gặp được chủ nhân, lão tổ nhanh dẫn ta đi đi."
...
...
Đèn đường ảm đạm.
Bóng đêm yên tĩnh.
"Lão sư trở về rồi."
Bên trong ký túc xá của hội liên hiệp, nhìn thấy thân hình của Tống Vấn Quân và Độc Cô Dục Anh xuất hiện ở bên ngoài cổng hàng rào sắt, đám người Lý Tu Viễn, Liễu Văn Tuệ, Viên Nông canh giữ ở bên cửa sổ lầu hai chờ đợi, lập tức vui mừng lên tiếng, không kịp chờ đợi vội vàng xuống lầu nghênh đón.
"A? Bạn học Cổ đâu?"
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn tràn đầy collagen của mỹ thiếu nữ Cam Tiểu Sương, quan sát trái phải, không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Bắc Thần, trên mặt không khỏi hiện ra một chút vẻ thất vọng: "Bạn học Cổ không trở về cùng sao?"
"Bạn học Cổ hộ tống chúng ta đến dưới lầu, bởi vì có việc nên đi trước một bước rồi." Viên Vấn Quân làm sao không nhìn ra được tâm sự của thiếu nữ, nhưng cũng không nói ra.
Loại chuyện này, chỉ có thể xem tạo hoá của mình thôi.
Chỉ là hắn cũng không thấy khả quan về tình cảm đơn phương của tiểu nữ sinh.
Bởi vì chênh lệch của đôi bên thật sự là quá lớn.
Độc Cô Dục Anh cũng giải thích nói: "Ngày mai chính là ngày các giới diễu hành thảo phạt cái tên bán nước Lâm Bắc Thần kia rồi, bạn học Cổ nói hắn có một số chuyện cá nhân rất quan trọng, muốn tranh thủ thời gian đi xử lý, để có thời gian tới cuộc biểu tình thảo phạt."
Nói xong, đám người đi vào trong lâu.
"Bạn học Cổ bận rộn như vậy, còn dành ra chút thời gian tới giúp chúng ta, thực sự là chân thực nhiệt tình."
Viên Nông có chút cảm khái nói.
Độc Cô Dục Anh đồng cảm sâu sắc, nói: "Đúng vậy, kế hoạch tối nay đã thành công rồi, nhờ có sự giúp đỡ của bạn học Cổ, trước khi rời đi, hắn đã hứa, nhất định phải có mặt trong cuộc đại biểu tình thảo phạt ngày hôm đó, nếu như quân bán nước Lâm Bắc Thần kia dám cả gan lộ diện, thì phải tự tay chém chết hắn."
Các học sinh nghe vậy đều hưng phấn reo hò.
"Kế hoạch hôm nay đã thành công rồi sao?"
Đôi mắt của Viên Nông sáng lên, trong lòng kích động.
Viên Vấn Quân mỉm cười, nói: "Thành công rồi, Độc Cô bang chủ dù sao cũng là người Bắc Hải, lão phu dùng chân tình dùng đạo lý cảm động đối phương, hắn đã đồng ý cải tà quy chính, đồng thời lấy ra danh sách người tham gia, thu hoạch tối nay vượt quá tưởng tượng."
Viên Nông reo hò một tiếng.
Chỉ cần Thiên Vân Bang chủ nguyện ý bỏ gian tà theo chính nghĩa, vậy rào cản giữa hắn và Độc Cô Dục Anh, đã hoàn toàn biến mất rồi.
Người có tình cuối cùng cũng trở thành người nhà.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Những học viên khác cũng đều hoan hô.
Một đám người nhanh chóng đi tới sảnh nghị sự ở lầu hai.
Mở ra đủ loại trận pháp, xác định an toàn không có gì sai sót.
Đám người ngừng thở.
Viên lão sư lấy Ngọc Quyết Thiên Cơ Hạp ra, trong mắt lập loè vẻ hưng phấn, nói: "Tất cả bí mật và át chủ bài đều nằm trong cái hộp này, Dục Anh, ngươi dùng chìa khoá mở cái hộp này ra, chờ vi sư xem trước một chút về nội dung tư liệu trong hộp này, sẽ cân nhắc quyết định tối đại hoá giá trị của nó..."