"Được."
Đại thái giám Trương Thiên Thiên theo bản năng đồng ý.
Nhưng luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng mà Lâm Bắc Thần đã hưng phấn mà xông ra, lớn tiếng nói: "Thiến Thiến, Thiên Thiên, nhanh chuẩn bị kỹ càng cho việc phát sóng trực tiếp, chúng ta đi vườn thú Hoàng gia chọn chiến thú, nhân tiện tiến hành phát sóng trực tiếp, ta có một loại dự cảm, lần này chúng ta lại sắp nổi..."
Đại thái giám Trương Thiên Thiên: "?"
Phát sóng trực tiếp?
Phát sóng trực tiếp cái gì?
Chuyện hình như lại đột nhiên trở nên không thể khống chế.
Ta tại sao ta phải nói là lại chứ?
...
...
Sau nửa ngày.
"Hoàng đế lão nhi thật là quá hẹp hòi rồi, nói chuyện không đáng tin, ta đã chọn một con Liệt Hỏa Sư Hổ Thú, nói là vật cưỡi của Tiên Hoàng không thể cho ta, ta chọn một con Kim Lân Địa Long Thú, nói là vật cưỡi của mình, tính khí hung bạo, cũng không thể cho ta..."
Lâm Bắc Thần hùng hùng hổ hổ trở về.
Thiến Thiến và Thiên Thiên ở phía sau, lôi một con Long Ban Phong Báo mặt mũi bầm dập tiến vào.
Đây là một con chiến thú cấp Vương trưởng thành, giữa da lông màu da cam, long văn lốm đốm lấm tấm phủ kín, thoạt nhìn vô cùng uy phong, mặc dù không bằng Bích Dực Sa Điêu trong truyền thuyết, nhưng nghe nói vừa hay có thể khắc chế chiến thú loài chim, là sự lựa chọn mà đại thái giám Trương Thiên Thiên cương liệt đề cử, sau cùng Lâm Bắc Thần nể tình nó có giá trị 100 Huyền Thạch, miễn cưỡng nhận... Trên đường không nghe lời, bị Lâm Bắc Thần đánh một trận tơi bời.
Bây giờ con Long Ban Phong Báo này thành thật giống như con mèo bị cắt mất trứng. "Vương Trung, đồ chó nhà ngươi, chết ở đâu rồi, dắt con báo này đi, tìm một chỗ bán đi..."
Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói.
Một lát sau, Long Ban Phong Báo đã bị Vương Trung dắt đi bán rồi.
"Mau tới kiểm tra lãi suất của phát sóng trực tiếp hôm nay."
Lâm Bắc Thần bảo hai tiểu tỳ nữ ngồi xuống, sau khi kiểm tra lượt xem một lượt, cả người trở nên vui vẻ ngay tại chỗ.
"Trọn vẹn 500 kim tệ..."
Cái này chính là đồng tiền mồ hôi nước mắt chân chính không bật hack mà kiếm được.
Có một loại cảm giác thành tựu đặc biệt.
Ngoại trừ kiếm tiền ra, vườn thú Hoàng gia hôm nay phát sóng trực tiếp, 'lượt xem' tăng lên càng nhiều, chiếm cứ rất nhiều màn hình Huyền Tinh, khiến tên tuổi của ‘đẹp trai đệ nhất kinh thành’ lại lần nữa một phát mà nổi tiếng...
Lâm Bắc Thần nhìn hai tiểu tỳ nữ này, nhất thời có một loại cảm giác thành tựu giống như lão phụ thân nhìn thấy cải trắng mà mình cực khổ trồng cuối cùng đã có thể lừa được lợn.
"Tiếp theo đây các ngươi cứ tiếp tục, mỗi ngày cứ phát sóng trực tiếp, duy trì chiêu bài này là được."
Lâm Bắc Thần dặn dò.
Hai tiểu thị nữ cũng thích thú.
Lúc này, một vị Ngân Bạch Vệ bước nhanh tiến vào đại sảnh, chắp tay nói: "Khởi bẩm đại nguyên soái, tiểu nhị của Hữu Gian Tửu Lâu nói, trong tửu lâu có khách tìm ngài..."
Lâm Bắc Thần trong lòng khẽ động.
Là đám người Lý Tu Viễn?
Đúng rồi.
Tính toán thời gian, ngày kia chính là thời gian thảo phạt vạch trần kẻ phản bội Lâm Bắc Thần. Chẳng lẽ những học viên này, cuối cùng cũng đã nghĩ xong chương trình và khẩu hiệu là cái gì rồi sao?
Bọn hắn muốn mắng ta như thế nào?
Lâm Bắc Thần vô cùng tò mò đi tới Hữu Gian Tửu Lâu.
"Bạn học Cổ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi..." Vừa thấy mặt, Cam Tiểu Sương đã đứng lên sốt ruột nói.
Lâm Bắc Thần liền sững sờ.
Lời này, nghe rất quen tai.
Em gái nhà ngươi là phiên bản nữ của Vương Trung à?
"Đừng gấp, từ từ nói."
Lâm Bắc Thần cho Cam Tiểu Sương một cái xua tay, nói: "Tiểu nhị, mang thức ăn lên, đưa rượu lên... Quy tắc cũ, ăn hai bao một."
"Được rồi."
Tiểu nhị của quán kéo dài giọng nói vui vẻ đáp.
Cam Tiểu Sương kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Thần, trong lòng tràn đầy kính nể.
Bạn học Cổ quả nhiên là cử trọng nhược khinh*, trên người mang theo một loại mị lực và trấn định kỳ dị, vừa mở miệng đã có thể cho người ta một loại cảm giác an toàn. (*Vác vật nặng nhưng trông vẫn nhẹ nhàng)
"Nói đi, chuyện gì?"
Tâm trạng của Lâm Bắc Thần hiện tại rất thoải mái.
Bởi vì đám người Cao Thắng Hàn đã hồi kinh rồi.
Đến lúc đó, chỉ cần mời tiểu Cao ra, giúp mình nói mấy lời công đạo, hoàn nguyên lại một chút tình huống thực tế bên trong Triều Huy đại thành, những loại chuyện thối không cần mặt, tin đồn phát rồ như cắt nhường Phong Ngữ hành tỉnh này, chẳng phải sẽ tan thành mây khói sao?
Đến lúc đó, mình vẫn là Lâm Bắc Thần băng thanh ngọc khiết.
Ha ha, suy cho cùng thì ta cũng là thiên nhân, ai dám không tin?
Hơn nữa Tiểu Cao cũng không phải là loại thiên mới quật khởi như mình, cũng không phải là thiên nhân mới bị người Bắc Hải nghe nhiều nên quen, mà sớm đã là một lão công thần dốc sức cho đế quốc Bắc Hải rất nhiều năm.
"Chúng ta đã điều tra ra một tên phản đồ của đế quốc..."
Lý Tu Viễn với vẻ mặt lo lắng nói.
"Phốc..."
Lâm Bắc Thần nước trà vừa mới uống vào miệng liền phun ra ngoài.
"Các ngươi...đã điều tra ra ai?"
Hắn với biểu cảm quỷ quyệt mà hỏi thăm.
"Một phản đồ của đế quốc."
Lý Tu Viễn bị phản ứng này của Lâm Bắc Thần làm cho có chút không hiểu thấu, thấp giọng nói.
"A, không sao, nói tiếp đi."
Lâm Bắc Thần vội vàng lau miệng, lau nước trà phun ra ngoài, nói: "Tên phản đồ của đế quốc nào vậy?"
Lý Tu Viễn nói: "Chính là Độc Cô bang chủ của Thiên Vân Bang."
Các ngươi lại có thể điều tra ra hắn?
Ta không tin.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Trong lòng của Lâm Bắc Thần, sự hứng thú lóe lên một cái rồi biến mất.
Hắn gật đầu, trầm ngâm nói: "Quả nhiên là hắn."