Sắc mặt của Thất hoàng tử lập tức trở nên khó coi.
Thực ra hắn sao có thể chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Suy cho cùng chuyện này thật sự là rất quỷ dị.
Chỉ là sợ Lâm Bắc Thần lo lắng, cho nên mới vừa ổn định Lâm Bắc Thần, vừa phát động toàn bộ lực lượng mà bản thân có thể phát động, dùng đủ các loại biện pháp, tìm kiếm tăm tích của đám người Sở Ngân.
"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, các ngươi đến kinh thành, không, thậm chí là trên đường tới kinh thành, có gặp phải chuyện kỳ quái gì không? Hoặc là xung đột gì với người khác?"
Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào Thất hoàng tử.
"Cái này..."
Thất hoàng tử ngưng thần khổ sở suy nghĩ.
Hắn vừa suy nghĩ, vừa lẩm bẩm hồi tưởng.
"Trên đường trở về, không có bất kỳ xung đột gì, bởi vì ta che giấu thân phận, sợ trên đường xảy ra chuyện, giả trang làm hành thương..."
"Nhưng mà, ngày đó ta và đám người chủ nhiệm Sở gần đến bên ngoài thành, khi ở cửa thành vào kinh thành, nhìn thấy đội xe của Đại hoàng tử, lúc đó Đại hoàng tử đã nhận ra ta, đối mặt với ta, nhưng mà, vẫn chưa nảy sinh mâu thuẫn gì, sau đó đi tới trong thành, đám người chủ nhiệm Sở bởi vì có công hộ tống, nhận được khen thưởng, nghe nói Đại hoàng tử còn đặc biệt phái người đến nhà trọ, thay ta tặng lễ vật và cảm tạ bọn họ..."
"Sau đó, các quan viên tiếp đãi liên quan cũng đều gặp qua đám người chủ nhiệm Sở..."
"Bao gồm mấy người tứ ca, lục ca, còn có lão Bát, nghe đồn đều lôi kéo đám người chủ nhiệm Sở, nhưng mà thất bại ..."
"Nếu như nói đám người chủ nhiệm Sở thật sự gặp phải nguy hiểm, vậy rất có thể là vì có liên quan đến ta..."
"Nhưng mà, không có lý nào lại vậy, trước kia khi thân thể của ta còn khoẻ mạnh, còn tính là có một chút uy hiếp, nhưng bây giờ ta đã tàn phế rồi, không có sức tranh đoạt hoàng vị, các hoàng tử khác sẽ không để ý tới một người tàn phế như ta, sẽ không vì ta mà gây bất lợi đối với đám người chủ nhiệm Sở."
"Hơn nữa, chủ nhiệm Sở Ngân bọn họ cũng không phải là người của ta, chuyện này mọi người đều biết, cũng không có lý nào vì ta mà liên lụy đến bọn họ..."
Lâm Bắc Thần nghe đến đây, hỏi: "Ngươi có quan hệ thế nào với Đại hoàng tử?"
"Ngoài mặt huynh đệ."
Thất hoàng tử nói: "Khi ta chưa bị thương tật, khá được phụ hoàng coi trọng, thế giới bên ngoài đều cho rằng ta sẽ tranh đoạt vị trí Thái tử, cho nên các hoàng tử mặt ngoài đều tỏ ra hòa hợp, duy trì phong độ của Hoàng gia, nhưng trong âm thầm..."
"Hả?"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cái cổ của ngươi vẹo rồi, cha ngươi liền không coi trọng ngươi nữa? Vậy thì cha ngươi có vấn đề."
Thất hoàng tử: (??? ).
Lâm đại thiếu ngươi đừng tìm đường chết.
Cha ta là Nhân Hoàng.
Nhưng mà, nghe thấy Lâm Bắc Thần nói như vậy, hắn ngược lại là rất nhẹ nhõm. Suy cho cùng điều này cho thấy rõ Lâm đại thiếu không coi hắn là người ngoài.
Trở thành cổ vẹo tàn phế, bây giờ địa vị trong hoàng thất sụt giảm, năm xưa các quan viên đi theo và vây quanh, cũng đều đã vứt bỏ hắn mà đi, thân phận quyền thế rớt xuống ngàn trượng.
Cùng với việc tranh giành vị trí Thái tử càng ngày càng kịch liệt, mặc dù hắn đã có lòng rút lui, nhưng chỉ sợ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngược lại biến thành bia đỡ đạn của các âm mưu, liên lụy đến vợ con mà mình muốn bảo vệ nhất.
Hắn muốn nhanh chóng ôm lấy cái đùi của Lâm đại thiếu.
Đây là người duy nhất có thể bảo vệ hắn rút lui toàn thây mà hắn có thể nghĩ tới. Cho nên hắn mới quan tâm đến 'Thiên Nhân sinh tử chiến' như vậy.
Hắn hi vọng Lâm Bắc Thần có thể thắng.
"Phụ hoàng đương nhiên còn coi trọng ta, thậm chí còn có thể vì ta bị thương tật mà càng thương tiếc ta, nhưng vĩnh viễn cũng không thể nào để ta trở thành Thái tử, bởi vì đế quốc không thể nào có một Hoàng đế tàn phế cổ vẹo."
Thất hoàng tử giải thích nói.
Lâm Bắc Thần gật đầu: "Điều này cũng đúng."
Thất hoàng tử: o(╥_╥)o
Đúng em gái ngươi.
Cái gì mà gọi là cũng đúng, ngươi không an ủi ta một chút sao?
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, xoa xoa mi tâm, nói: "Kinh thành ngươi quen thuộc, ngươi phái người đi điều tra Đại hoàng tử một chút, còn có các hoàng tử khác, xem có manh mối gì không, còn có sức mạnh của Vệ Thị nhất mạch ở Thiên Thảo hành tỉnh, không cần buông tha, cũng điều tra một chút, biết đâu có thể tìm được manh mối... Mặc dù vẫn còn không xác định được đám người chủ nhiệm Sở và Cao thiên nhân có lướt qua nhau trên đường hay không, nhưng ta nhất định phải có biện pháp chuẩn bị."
Thất hoàng tử cười khổ.
Thật sao.
Người mà ngươi muốn tra đều là những cự phách cao cấp.
Hắn khó xử nói: "Chuyện ta có thể đi làm, nhưng chỉ sợ không điều tra ra manh mối gì, bây giờ thuộc hạ của ta đã tan đàn xẻ nghé, sắp không còn người nào..."
Lâm Bắc Thần vung tay lên, nói: "Cái này dễ làm thôi, ta phái người đi trợ giúp ngươi... cái người nào đó..."
"Thiếu gia, có ta."
Cung Công như quỷ u ban ngày xuất hiện.
"Ngươi và Quang Tương, mang theo mấy huynh đệ thông minh nhanh nhẹn một chút, trợ giúp Thất hoàng tử đi điều tra, có manh mối thì ngay lập tức bẩm báo ta, thời khắc then chốt có thể tuỳ cơ ứng biến, có thể động thủ thì đừng e dè, xảy ra tai họa tự nhiên có người gánh."
Lâm Bắc Thần nói.
"Tuân mệnh."
Cung Công lùi về sau một bước, đứng ở phía sau Thất hoàng tử, sau đó thân hình không thể nào tin được dung nhập vào trong bóng râm bên cạnh.