Trong nháy mắt, mọi người chỉ kịp nhìn thấy tấm thiếp mời đó đột nhiên biến mất giữa không trung, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Ngay sau đó, trong lòng bàn tay của Lâm Bắc Thần lại xuất hiện một vệt đỏ thắm. Không phải là tấm thiếp mời kia thì là cái gì chứ?
“Chẳng qua chỉ là một mẩu giấy nhỏ mà thôi... Thiếp mời, vốn nên được viết thật trang nhã, là vật được đưa ra một cách trang trọng, đại biểu cho phẩm chất và lễ độ. Ấy vậy mà lại bị một kẻ tiểu nhân như ngươi biến thành thứ đồ dùng để khoe khoang, phô trương sức mạnh như vậy. Ha ha! Tào Phá Thiên! Ngươi thật biết cách tăng thêm thể diện cho Bạch Vân thành mà!”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói rồi mở tấm thiếp ra.
‘Thập ngũ chi dạ, nguyệt hoa mạn thiên.’
‘Lăng phủ chi dạ, nhất kiếm thông huyền.”
Nội dung so với tấm thiếp mời mà Sở Ngân nhận được giống y như đúc.
Điểm khác biệt duy nhất chính là hoa văn trên tấm thiếp mời cùng với một vài đường vân bí ẩn.
Tấm kia của Sở Ngân là một trong mười hai tấm được trao cho các bậc thầy kiếm đạo trong Bạch Vân thành. Còn cái này thì là một trong mười hai tấm dành cho thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi nhất trong thành.
Tào Phá Thiên đứng như trời trồng, không chút nhúc nhích.
Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú khó mà giấu đi nổi vẻ kinh hãi.
Đơn giản chỉ là hắn không dám tin vào mắt mình nữa.
Vừa rồi, chỉ trong nháy mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Làm sao mà thiếp mời lại có thể nằm trong tay của Lâm Bắc Thần như vậy?
Không lẽ hắn phóng ra Huyền khí trong truyền thuyết, rồi thu lấy giữa không trung ư?
Nhưng mà đó chỉ có thể là cao thủ võ đạo đạt đến cảnh giới đại võ sư, thì mới có thể làm được chuyện đó!
Suy cho cùng, Lâm Bắc Thần cũng chỉ là một đệ tử của học viện Sơ Cấp mà thôi! Sao có thể đạt đến cảnh giới này cơ chứ?
Mà các giáo viên như Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, ai nấy cũng đều bị dọa cho một trận.
Bọn họ cũng không rõ vừa nãy, rốt cuộc thì trong khoảnh khắc đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến sự phấn khích, sung sướng tột độ hiện rõ trên gương mặt của từng người bọn họ.
Bởi vì lời nói khoác của Lâm Bắc Thần thật sự đã làm được rồi. Đúng là không tiến bước nào mà vẫn nhận được tấm thiếp mời. Sảng khoái!
Có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc khó mà kiềm nén trên gương mặt cực phẩm của Tào Phá Thiên, tất thảy bọn họ đều giống như là được ăn trái cây ướp lạnh giữa tiết trời đầu hạ vậy. Ai nấy cũng đều cảm thấy sảng khoái từ đầu đến chân, cực kì hả dạ.
“Còn có gì muốn nói nữa sao?”
Lâm Bắc Thần nhìn Tào Phá Thiên cất tiếng. Trong phút chốc, hắn không nói nên lời.
Lâm Bắc Thần lại nói tiếp: “Nói cho cùng, thực lực của ta còn không bằng học trưởng Hàn Bất Phụ. Vậy mà có thể tùy ý nhận lấy thiếp mời của ngươi. Ha ha! Như vậy có thể thấy được, ban nãy là do Hàn học trưởng nhất thời chủ quan. Chính vì vậy nên mới bị bí thuật thâm hiểm lúc phát thiếp mời của ngươi áp chế. Ngươi cũng chỉ xứng dùng thủ đoạn bỉ ổi này để hại người mà thôi!”
“Nói năng xằng bậy! Ta chỉ là...” Tào Phá Thiên giận dữ.
Lâm Bắc Thần cười nhạt, không thèm che giấu giọng điệu mỉa mai của mình mà thẳng thừng ngắt lời hắn: “Được rồi! Nói nhiều cũng vô ích! Ta làm được rồi! Nếu như ngươi còn muốn phát thêm tấm thiếp thứ ba, thì ta đây cũng không ngại chút nào đâu. Mặc dù chất liệu giấy có hơi cứng, nhưng dù sao cũng là thứ quý giá, vò mềm ra rồi dùng để chùi phân cũng không đến nỗi quá khó chịu.”
“Ngươi...”
Tinh thần Tào Phá Thiên hoàn toàn sụp đổ.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ muốn rút kiếm ra đâm chết Lâm Bắc Thần ngay tại chỗ.
Nhưng lý trí ở sâu thẳm trong lòng nhắc hắn phải kiềm lòng mình lại.
Nơi này là địa bàn của học viện Sơ Cấp Số 3.
Ở đây có ba đại nhân vật và mười mấy giáo viên, lại còn thêm một tên rác rưởi Lâm Bắc Thần không thể nhìn thấu trình độ. Dù sao cũng là người của Đinh Tam Thạch. Mà sâu thẳm trong lòng Tào Phá Thiên, đối với người đã từng đưa mình đến với con đường kiếm đạo, lại còn là người phát hiện ra thể chất kiếm đạo của hắn. Suy cho cùng, vẫn là có chút gì đó kính nể.
Nếu như thật sự phải đánh nhau, mà bản thân lại không chiếm được phần lý, thì cũng có thể sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Lâm Bắc Thần, ngươi đừng có mà đắc ý quá sớm.” Tào Phá Thiên cố nén lửa giận trong lòng.
Hắn lạnh lùng nở một nụ cười nhạt rồi nói: “Nếu như đã nhận thiếp mời, vậy xin mời đến đúng như đã hẹn. Khà khà! Đêm đấu kiếm còn nhiều thử thách chân chính đang đợi ngươi đấy! Đến khi ấy, trong cuộc thi phải sử dụng sức mạnh và kiếm thuật thực sự, chứ không phải là chút thứ đồ giả thần giả quỷ nào đấy. Hy vọng đến lúc đó, ngươi còn có thể đắc ý giống như bây giờ.
Lâm Bắc Thần nghe thấy vậy, không nhịn được mà cất giọng chế giễu: “Thật sao? Ta rất mong chờ đấy! Cũng hi vọng đến khi đó, ngươi dựa vào chính bản lĩnh thật sự của mình để nói chuyện. Chứ không phải là mang uy danh của Bạch Vân thành ra mà tô điểm cho bộ mặt của mình giống như bây giờ. Điều này chỉ khiến ngươi trông càng thảm hại, ngu dốt và đáng thương thêm mà thôi!”
Tào Phá Thiên nghe thấy vậy, hắn tức đến mức xém chút nữa là phun ra một ngụm máu tươi, văng xa tận ba thước.
Miệng lưỡi tên Lâm Bắc Thần này thật sự quá độc rồi. “Cáo từ.”
Hắn quay người rời khỏi.
Dù chỉ là một khoảnh khắc đi nữa, Tào Phá Thiên cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Trên gương mặt Lý Thanh Huyền hiện lên vẻ ôn nhu dịu dàng, âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lý Bắc Thần. Sau đó liền xoay người, đem theo các nhân viên phòng giáo vụ khác rời khỏi.
Thoắt một cái, bầu không khí trong Ma Kiếm quán trở nên rộn ràng, sôi nổi hẳn lên. “Khá lắm! Rốt cuộc thì ban nãy ngươi đã làm như thế nào vậy?”
Sở Ngân mừng rỡ hỏi.