Bạch Khâm Vân nghe vậy thì cuối cùng đã chịu thả lỏng cơ thể, sau đó hai mắt nàng hoa lên, cảnh vật trước mặt cũng tối sầm lại, ngất xỉu ngay lập tức.
Chủ nhiệm năm nhất Lưu Khải Hải nhanh chóng lại gần đỡ lấy thân người của nàng, trên mặt lộ vẻ yêu thương sâu sắc.
Bạch Khâm Vân trong kì thi tuyển để nhập học vào học viện trước đây đã từng được đánh giá là cực kỳ tài năng, điểm số của nàng lúc đó rất cao, gấp ba, bốn lần những người khác, cũng chỉ vì tuổi còn nhỏ, mới bắt đầu tu luyện chưa lâu nên xét về phương diện chiến lực thì vẫn chưa thể so được với những đệ tử cấp cao như Hàn Bất Phụ, nhưng chỉ cần được bồi dưỡng thật tốt thì sau một khoảng thời gian nữa cô bé này chắc chắn sẽ là một Thiên Kiêu chân chính, giống như Lâm Bắc Thần vậy.
Điểm khiếm khuyết duy nhất trong tính cách của Bạch Khâm Vân chính là cực kì ưa mạo hiểm, làm việc gì cũng không màng đến hậu quả.
Sau khi đã kiểm tra hết một lượt cơ thể của Bạch Khâm Vân, Lưu Khải Hải cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Ông ta quay sang gật đầu với Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn, ra dấu không có gì đáng lo ngại, sau đó vội vàng đưa nàng đến phòng y tế bên cạnh để chữa trị.
“Tổng cộng có bốn người thì ba người trước đều đã thử qua rồi, vẫn còn lại một người nữa.”
Cuối cùng, ánh mắt của Tào Phá Thiên cũng dừng lại trên người Lâm Bắc Thần, hắn nói:
“Ngươi im lặng như vậy là sao? Không phải là sợ rồi đó chứ? Đường đường là đệ nhất thiên tài năm hai, lại còn là đệ tử tâm đắc của Đinh Tam Thạch, ấy thế mà ngươi lại còn thua cả một nha đầu nhỏ hơn mình hẳn mấy tuổi ư?”
Lâm Bắc Thần bật cười: “Ha ha, Tào Phá Thiên, thật ra mục tiêu thực sự của ngươi chính là ta có đúng không? Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ là một tên tiểu nhân bỉ ổi, rời tông quên tổ mà thôi! Mới chỉ bám vào Bạch Vân thành được có mấy năm mà ngươi đã vội trở về diễu võ dương oai, phô trương sức mạnh như thế rồi à? Trông có khác gì tên hề làm trò không chứ! Không cảm thấy buồn cười sao?”
“Ngươi nói cái gì?”
Mặt mày Tào Phá Thiên tối sầm lại, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của hắn, chính là đã phản bội lại Đinh Tam Thạch để chuyển sang làm đệ tử của Bạch Hải Cầm.
Theo đó, điều mà hắn ghét nhất chính là ở ngay trước mặt mình, lại bị người khác nói ra chuyện này.
Nó chẳng khác nào việc tát thẳng vào mặt của hắn giữa bàn dân thiên hạ cả. “Ta nói... “
Lâm Bắc Thần bước về phía trước, khí thế tỏa ra, lộ rõ thực lực rồi cười nhạt nói: “Tào Phá Thiên! Trong mắt các kiếm khách ở Vân Mộng thành thì ngươi cũng chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép mà thôi! Sao phải phô trương như thế chứ? Không phải chỉ là một tấm thiếp mời thôi sao? Ha ha, ngươi mau đưa tới đây! Nếu như lúc ta nhận thiếp mời mà lùi lại dù chỉ là một bước đi nữa thì cũng coi như là thua cuộc.”
Tất cả mọi người ở trong Ma Kiếm quán nghe thấy vậy, sắc mặt đồng loạt biến đổi. Lời này của Lâm Bắc Thần, khẩu khí thật sự quá lớn.
Bởi lẽ trước đó, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy cảnh ngộ của Hàn Bất Phụ.
Mặc dù Lâm Bắc Thần hiện tại là đệ nhất Thiên Kiêu của năm thứ hai, có thể cho thấy sức chiến đấu của hắn rất cao nhưng nếu đem ra so sánh với học trưởng Hàn Bất Phụ của năm thứ ba, thì sợ là không thể nào bằng được.
Tiếp nhận tấm thiếp mời mà không có chút nhúc nhích sao? “Ha ha ha ha!”
Tào Phá Thiên ngửa đầu cười lớn: “Hóa ra trên đời này thật sự tồn tại một kẻ nói năng hàm hồ, lời lẽ ngông cuồng, bất chấp mọi thứ giống như ngươi đấy. Chỉ vì chút hư danh mà thực sự gì cũng dám nói à? Lâm Bắc Thần! Ngươi có biết lời mình vừa nói có nghĩa là gì không?”
Lâm Bắc Thần ngoắc ngón tay: “Phí lời! Ngươi phát thiếp đi!” Đây là lời mà Hàn Bất Phụ vừa nói ban nãy.
Hắn cố ý lặp lại lần nữa.
Trong mắt Hàn Bất Phụ lộ ra một tia ấm áp.
Bởi vì hắn nhìn ra được, đây là Lâm Bắc Thần đang trút giận thấy hắn.
Nhưng...
Thật sự có thể nhận lấy được sao?
Ánh mắt cả đám người Sở Ngân thoáng lóe lên.
Tất nhiên, nỗi oán giận biểu lộ trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần đều khiến cho bọn họ cả thấy vô cùng sảng khoái, hả hê.
Nhưng chỉ mạnh miệng thôi thì chưa đủ.
Nếu như không nhận nổi, ngược lại sẽ càng mất mặt hơn. Chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Trong mắt Tào Phá Thiên hiện lên vẻ nghiêm nghị, hắn không thèm giấu đi sự thù địch của mình mà cười khẩy nói: “Được! Ngươi đã muốn tự chuốc nhục vào thân, thì ta sẽ giúp ngươi một tay vậy!”
Lời vừa dứt.
Xoẹt!
Lại một tấm thiếp đỏ từ trong lòng bàn tay của hắn chầm chậm bay ra.
Lần này, tốc độ của tấm thiếp mời có chậm hơn.
Nhưng tiếng rít phát ra lại càng chói tai thêm.
Luồng khí xung quanh tấm thiếp có thể nhìn thấy bằng cả mắt thường, xoay tròn như những làn sóng bao quanh.
Cả đám người Sở Ngân đều tái mặt hẳn đi.
Ai cũng có thể nhìn thấy được, lần lấy ra này, Tào Phá Thiên đã sử dụng sức mạnh lớn hơn nhiều.
Nếu như thiếp mời đối mặt với Hàn Bất Phụ trước đó cũng có sức mạnh đáng sợ như vậy. Thì ban nãy, chỉ sợ hắn đã không chỉ đơn giản là nôn ra máu, té nhào ra đất, mà ngay cả gân cốt hai cánh tay chắc chắn bị đánh gãy tan tành.
Nhìn thấy tình hình không ổn, sợ rằng Lâm Bắc Thần sẽ bị thương, Sở Ngân đang muốn ra tay cản lại.
Nhưng chính vào lúc này, chỉ kịp nhìn thấy Lâm Bắc Thần tiến lên một bước, vẫy tay cất tiếng: “Đến đây!”