Cùng bị đuổi đi, còn có đám người Phi Tuyết Nhất Sát và Lâu Sơn Quan. "Ha ha, Tiểu Thất à, đã lâu không gặp, cái cổ của ngươi vẫn còn vẹo à?" Lâm Bắc Thần cười ha hả nói.
Hắn phiêu rồi.
Trước kia gọi Thất Hoàng tử người ta là điện hạ, bây giờ trực tiếp gọi Tiểu Thất. Thất hoàng tử ngược lại cũng không để bụng.
Cũng không phải là bởi vì quan hệ của hắn và Lâm Bắc Thần thật sự thân mật đến mức xưng hô với nhau như vậy.
Mà là bởi vì trong tầng lớp cao tầng của đế đô có một tin tức đã truyền ra —— Lâm Bắc Thần đã thăng cấp thiên nhân rồi.
Một thiên nhân.
Thiên nhân gọi một hoàng tử không cầm quyền như ngươi một tiếng 'Tiểu Thất ', ngươi có cách gì không?
Không có.
Cho nên chỉ có thể tiếp nhận.
Thất hoàng tử rất nhiệt tình, dẫn đám người tiến vào khu vực dịch quán.
Đưa mắt nhìn lại, đủ loại kiến trúc phong tình khác nhau, giãn cách lộn xộn, phân bộ khu vực khác nhau.
Khí hậu, nhiệt độ, độ ẩm thậm chí là môi trường địa hình khác biệt do Huyền Văn Trận Pháp doanh tạo nên, mỗi một tòa kiến trúc đều giống như trang viên, chiếm diện tích lớn nhỏ không đều, nhưng nhỏ nhất cũng là mấy trăm mẫu, giống như từng tiểu vương quốc độc lập.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy, sinh vật hình người có hình thái và phụ trách khác nhau, lui tới trong đó.
Ví dụ như trong một khu vực địa hình và sinh thái tương tự như sa mạc, Lâm Bắc Thần nhìn thấy mấy sinh vật hình thái giống như đầu thằn lằn, cá sấu thân người, còn mọc ra đuôi cá xấu, thân mặc giáp trụ, làn da thô ráp như vỏ cát...
Cmn.
Đây là sa mạc đồ tể cá sấu sao?
Lâm Bắc Thần vừa nhìn qua, lập tức sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
Sau đó lại nhìn thấy ‘Xà nhân’ nửa thân trên là người, nửa thân dưới là rắn, ‘man nhân’ làn da màu xanh đậm giống như con nghé phủ đầy hình xăm kỳ dị, cơ bắp phát triển, ‘hồ nữ’ mọc ra ba cái đuôi hồ ly trời sinh yêu mị, cùng với...
Cmn, Ngưu Đầu Nhân.
Lại thật sự có Ngưu Đầu Nhân.
Còn sống.
Đây là tiến vào sở thú à?
Lâm Bắc Thần không ngờ rằng thế giới này, lại có nhiều sinh linh dị hình như vậy. Các Ngân Bạch Vệ cũng có nhiều thứ quá xem không hết.
Bọn họ đi ra khỏi tiểu thành ven biển, lần đầu tiên biết rằng, thì ra trên trên thế giới này, vẫn tồn tại các loại chủng tộc, sinh vật kỳ quái khác ngoại trừ Hải tộc và Nhân tộc.
"Đây là cuối cùng đã đi ra khỏi thôn Tân Thủ, nhìn thấy được thế giới bên ngoài sao?" Cảm xúc của Lâm Bắc Thần trào dâng.
Nếu như lần xuyên không này là một trò chơi, vậy bây giờ ta có phải là cuối cùng đã thoát ly khỏi phạm vi tiểu hiệu rồi hay không?
Ta trưởng thành rồi.
Hắn rất hài lòng.
"Nơi này là Vạn Quốc dịch trạm, khu dịch quán có quy cách cao nhất trong kinh thành, cảnh sắc ưu mỹ, vị trí tuyệt đẹp, cách hoàng thành không xa, cách vị trí của các đại bộ môn quan cũng rất gần, giao thông thuận tiện, có thể nói là tấc đất tấc vàng." "Ngày thường cũng đều là các đại sứ đế quốc ở Đông Đạo Chân Châu có quan hệ ngoại giao qua lại với nước ta đồn trú..."
"Sứ đoàn thành viên của liên minh đế quốc Trung Ương lần này tới đây, cũng đều đóng quân ở khu vực này..."
"Đến rồi, Lâm đại thiếu, mau nhìn xem."
"Nơi ở tạm thời của ngươi chính là toà 'Thượng Chuyết Viên' này."
Thất hoàng tử dẫn Lâm Bắc Thần đi tới cửa của một toà trang viên cỡ lớn màu xanh dạt dào.
Lâm Bắc Thần trực tiếp nhảy đến giữa không trung quan sát.
Ai da, không tồi.
Có chút giống như Viên Lâm Phong phong cách Trung Quốc ở địa cầu kiếp trước. Mấu chốt nhất là, nó rất lớn.
Diện tích trọn vẹn hơn hai trăm mẫu.
Có hồ nhỏ, có hành lang nối liền, có hòn non bộ, có lâm viên, có lầu các, có suối phun, có đình đài...
Trong đó kiến trúc nhiều mà không phức tạp, phồn mà không loạn, khúc thủy lưu thương, cảnh vật liên hoàn, có sơ có mật, độc đáo.
Lâm Bắc Thần nhìn mấy lần, khá vui vẻ.
Hắn chính là thích những nơi vừa lớn vừa có bộ mặt kiểu này.
Về phần những thứ nội hàm, dù sao thân là một tên học tra như hắn cũng không hiểu được.
Dưới sự dẫn dắt của Thất hoàng tử, đám người tiến vào 'Thượng Chuyết Viên' .
Bên ngoài nhìn thấy lớn, bên trong quả nhiên là có động thiên khác.
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi: "Tiểu Thất à, ta cũng không phải là sứ giả ngoại quốc, tại sao lại được sắp xếp ở khu vực sứ quán chứ? Không phù hợp quy cách."
Thất hoàng tử vẹo cổ, cười giải thích nói: "Khu vực đồn trú của sứ thần hành tỉnh của đế quốc, cũ kỹ chưa tu sửa, vị trí cũng rất lệch, các nhân viên của các đại hành tỉnh đóng trú đều ở sản nghiệp được mua riêng của mình ở kinh thành, không muốn đi đến khu vực đồn trú của nội sứ, dẫn đến nơi đó càng ngày càng hoang vu... Nói thật, nếu như không phải ngươi đã thăng cấp thiên nhân, có lẽ lần này, ngươi đã đi đến mảnh đất hoang vu kia mà chờ đợi rồi, nhưng bây giờ... Hoàng thất và các đại thần đều không muốn đắc tội với một thiên nhân trẻ tuổi như ngươi, cho nên đặc biệt tăng thêm đãi ngộ."
Lòng hư vinh của Lâm đại thiếu lập tức lấy được thỏa mãn cực lớn.
"Bọn họ rất hiểu chuyện."
Hắn làm bộ làm tịch gật đầu: "Ta rất hài lòng."
Lão Vương Trung, Tiêu Bính Cam và các Ngân Bạch Vệ ở bên cạnh, cũng đều có dáng vẻ vinh quang.
Đi theo anh dũng vô địch đại nguyên soái Lâm thiếu gia, đến kinh thành cũng có thịt ăn.
Trong mắt của Thất hoàng tử lóe lên một chút vẻ cạn lời không dễ dàng phát giác.
Lâm đại thiếu ngươi thật đúng là không biết khiêm tốn.
Trước kia lúc ở Vân Mộng thành và Triều Huy đại thành đã cảm thấy đầu óc của Lâm Bắc Thần không bình thường.
Vốn dĩ cho rằng hắn giấu dốt.
Sau khi thăng cấp thiên nhân, dưới sự tư nhuận của Huyền khí tiên thiên, dù sao cũng nên khôi phục bình thường rồi chứ.
Kết quả trên con đường não tàn, càng đi càng xa, càng phiêu.