Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1205: Gặp lại Thất hoàng tử




Cuộc đối thoại kết thúc, trên mặt của Lâm Bắc Thần hiện ra một nụ cười.

Sau khi nâng cấp điện thoại thành công, khởi động lại cần thời gian một ngày, tiếp đó liền tiến vào trạng thái nâng cấp cập nhật các loại APP trong điện thoại di động.

Trong thời gian này, đại bộ phận công năng của điện thoại di động vẫn không thể dùng.

Nhưng Lâm Bắc Thần tràn ngập chờ mong đối với điều này.

Hắn đã là thiên nhân, Huyền khí tiên thiên đang chảy trong cơ thể.

Loại Huyền khí phổ thông gà khô trước đó có thể so sánh được sao?

Loại cảm giác này giống như trước kia chỉ dùng 2G, bây giờ đã tiến vào thời đại 4G vậy.

Điện thoại thúc giục Huyền khí tiên thiên, cùng với các loại APP khác nhau, sẽ mạnh mẽ đến thế nào chứ?

Hắn nhìn tiến độ cập nhật của các APP Wechat, Kinh Đông Thương Thành, Chân Ái trên màn hình điện thoại, trên mặt kéo dài lộ ra nụ cười giống như chồn ăn trộm gà thành công.

"Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Giọng nói quen thuộc truyền đến.

Lão già xảo quyệt mắt híp Phi Tuyết Nhất Sát xuất hiện ở bên cạnh, rất cứng rắn mạnh mẽ bắt chuyện.

Lâm Bắc Thần nói: "Trịnh Tương Long chết rồi."

Phi Tuyết Nhất Sát: "?"

Người ta chết ngươi vui vẻ như vậy à?

"Cái này có liên quan gì đến đại thiếu gia ngài?" Phi Tuyết Nhất Sát hỏi.

Lâm Bắc Thần nhìn hắn, nói: "Cho nên ta vui vẻ hay không, có liên quan gì tới ngươi?"

Phi Tuyết Nhất Sát: o(w′*)o!

Cmn.

Lại là loại mùi vị quen thuộc này.

Ta muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi.

"Nói đi, tìm ta có chuyện gì."

Lâm Bắc Thần chủ động cho cơ hội.

Phi Tuyết Nhất Sát hít một hơi thật sâu, nói: "Kinh thành nước sâu, đến lúc đó dựa vào bến tàu nào, bái Bồ Tát nào, rất quan trọng...Ta là muốn hỏi một chút, Lâm đại thiếu có hứng thú gặp Tả Tướng đại nhân một chút hay không."

Tả Tướng?

Chính là cái người cải cách có chút thất vọng đối với hoàng thất kia đã khởi xướng chủ nghĩa lý tưởng của đế quốc, đại thần và Hoàng đế cùng trị?

Trong đầu của Lâm Bắc Thần lập tức hiện lên đánh giá của Tiêu Dã đối với Tả Tướng Tả Lộ Ý.

"Ngươi là người của Tả Tướng?"

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, xoa xoa mi tâm, nói: "Đây có được coi là đại diện cho Tả Tướng câu dẫn ta không?"

Câu dẫn? Là lôi kéo đi.

Phi Tuyết Nhất Sát lười phỉ nhổ, nói: "Đây coi như là một lời mời không chính thức, Lâm đại thiếu, hai người chúng ta cùng nhau đi tới đây, cũng coi như là đã có giao tình định mệnh, đúng chứ? Ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không làm hại ngươi, với phong cách hành sự và tốt xấu của ngươi, trong kinh thành chỉ có Tả Tướng mới có thể dung nạp được ngươi."

"Ồ?"

Đôi mắt của Lâm Bắc Thần liền sáng lên, nói: "Ý của ngươi là nói, Tả Tướng phát tiền lương cao nhất?"

Phi Tuyết Nhất Sát: "?"

Con mẹ nó, ta là có ý này sao?

"Ta nói là, lý niệm và khát vọng của ngươi giống với Tả Tướng."

Phi Tuyết Nhất Sát rất cố gắng kéo dài chủ đề, nói: "Đế quốc muốn đại trị, muốn chấn hưng, duy chỉ có Tả Tướng mới có thể làm được."

Lâm Bắc Thần mở to hai mắt nhìn: "Lời này của ngươi...là Tả Tướng muốn mưu triều đoạt vị?"

Phi Tuyết Nhất Sát 'Hoa dung thất sắc' ngay tại chỗ, vừa lo lắng vừa tức giận nói: "Ta không nói vậy, ta không có, đừng nói nhảm..."

Hắn liên tục phủ nhận.

Lâm Bắc Thần lúc này mới cười cười giống như trò đùa quái đản được như ý, không hung hăng càn quấy, nói: "Được rồi được rồi, ta biết ý của ngươi, Lão Tuyết à, chúng ta quả thực là xem như bạn cùng chung hoạn nạn, ngươi quay về hỏi Tả Tướng xem, nếu như ta đi nương nhờ hắn, hắn có thể ra giá cho ta bao nhiêu, vẫn là câu nói đó, đừng nói tình cảm, ta chỉ nhận tiền."

Phi Tuyết Nhất Sát thở dài một hơi.

Đây coi như là đạt được kết quả mà mình mong muốn rồi đúng chứ?

Dù sao thì hắn cũng không muốn trò chuyện với Lâm Bắc Thần thêm một khắc nào nữa.

Nói chuyện với người khác có lẽ là phí tâm tư, còn nói chuyện với Lâm Bắc Thần là phí mạng.

Sau hai canh giờ.

Phi thuyền đến kinh thành.

Đáp xuống ở ngoài thành, sớm đã có quan viên trong kinh thành tới đón tiếp.

Sau khi tiếp nhận kiểm tra đối chiếu thân phận, đám người Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng tiến vào đế đô Bắc Hải đại thành của đế quốc Bắc Hải.

Tường thành màu trắng hùng vĩ, đường đi chỉnh tề, các nhóm người khác nhau qua lại như dệt...

Kinh thành phồn hoa lần đầu tiên triển hiện ra trước mặt đám nhà quê nông thôn này. Cho dù Lâm Bắc Thần ở kiếp trước đã quen nhìn thấy nhà cao tầng, ngựa xe như nước, mặc dù không giống như đám người Tiêu Bính Cam, Vương Trung đâu đâu cũng hiện ra rõ ràng trạng thái Lưu Mỗ Mỗ chưa từng va chạm xã hội của mình, nhưng cũng có nhiều thứ xem không hết.

"A, Lâm đại thiếu, mỏi mắt mong chờ, ngày nhớ đêm mong, ngươi cuối cùng đã đến rồi... bổn vương nhớ ngươi chết đi được."

Thất hoàng tự cổ vẹo đã sớm sắp xếp từ trước đứng ở cửa dịch trạm, vẻ mặt hưng phấn chào đón, cho Lâm Bắc Thần một cái ôm có lực.

Lâm Bắc Thần với vẻ mặt ghét bỏ nhảy ra.

"Các ngươi đều trở về cả đi, Lâm đại thiếu cứ để bổn vương tự mình tiếp đãi."

Thất hoàng tử liền xua tay, đuổi hết đám quan viên nghênh đón dẫn đường trước đó đi.