"Được."
Thôi Hạo gật gật đầu, trong mắt Đan Phượng thoáng qua một chút mừng rỡ.
Hắn cảm thấy, Triều Huy đại thành sẽ nghênh đón một thời đại mới.
Còn bản thân hắn từ trước đến nay có tài nhưng không gặp thời, những lý niệm và suy nghĩ chính trị chưa thi triển được, cuối cùng đã có thể dốc toàn lực vung vẫy, lý tưởng và khát vọng cả đời của mình, cuối cùng đã có thể được thi triển ra một cách thỏa thích.
Đại thành với nhân khẩu cấp ngàn vạn này, đây là ruộng thí nghiệm mà trước kia hắn đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Hơn nữa còn không quan tâm đến cái gì cả, chỉ quân tâm đến 'chủ công' chống lưng. Đây chính là món quà của vận mệnh sao?
Thôi Hạo từ trong thâm tâm cảm thấy may mắn đối với lựa chọn ban đầu của mình là kiên định ủng hộ Lâm Bắc Thần.
"Đại thiếu, tiếp theo đây, ngươi có tính toán gì không?"
Hắn hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: "Bệ hạ triệu ta vào kinh, cho nên ngày kia ta phải lên đường rồi, vừa hay đi kinh thành ăn uống, xem náo nhiệt, nhân tiện nghe ngóng thử một chút tăm tích của phụ thân và tỷ tỷ ta, làm rõ trước đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Nhất định phải đi kinh thành một chuyến.
...
...
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy?"
"Có âm mưu, âm mưu lớn..."
"Ta bị vu oan, ta bị vu oan..."
"Oa phốc ——!"
Trịnh Tương Long sau khi thức tỉnh, biết được chuyện xảy ra bên ngoài, chọc giận công tâm, hét cao mấy tiếng, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lại ngất đi. Không lâu sau, bên trong Triều Huy đại thành đã bắt đầu lưu truyền hình ảnh lưu ảnh tội nhân thiên cổ Trịnh Tương Long phun máu gào thét, phối thêm các lời thoại "Ta không phục", "Công lao đều là của ta", lại truyền ra trong Triều Huy đại thành.
Còn sứ đoàn khâm sai vẫn duy trì im lặng không nói gì.
Thời gian một ngày tiếp theo, Lâm Bắc Thần khá bận rộn.
Dù sao thì mỹ nhân ngư trong hồ nước cũng cần phải chiếu cố thật tốt một phen.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện trong thành, hắn theo sứ đoàn khâm sai xuất phát, rời khỏi Triều Huy đại thành, đi tới kinh thành của đế quốc Bắc Hải.
Đi theo là một bộ phận ‘phế vật cao tầng’ ở lại doanh trại Vân Mộng cũng không có tác dụng gì, chỉ biết ăn như Vương Trung, Quang Tương, Thiến Thiến, Thiên Thiên, Tiêu Bính Cam.
Phái cốt cán giống như Thôi Hạo, An Mộ Hi, Lâm Hồn toàn bộ đều ở lại xây dựng chủ nghĩa xã hội mới ở Triều Huy.
"Kinh thành, ta sắp tới rồi."
Lâm Bắc Thần ở trên phi thuyền rống to.
"Đại thiếu, bây giờ hai tộc đã ngưng chiến, phi thuyền có thể dốc toàn lực khởi động, khoảng ba ngày đã có thể thẳng tới kinh thành, dọc đường đi, có chuyện gì, ngươi đều có thể trực tiếp dặn dò."
Tiêu Dã một thân giáp trụ, uy vũ hùng tráng.
Hắn là nhân tuyển đi theo do Cao Thắng Hàn đề cử, đến kinh thành, cũng có thể làm người dẫn đường.
Còn bản thân Cao lão đệ còn muốn toạ trấn ở Triều Huy đại thành thêm nửa tháng, đợi đến khi tất cả trình tự nghị hoà với Hải tộc hoàn toàn giao nhận xong, mới lên đường hồi kinh.
"Ha ha, tốt, Tiêu đại ca, ngươi bảo người cho bạch mã của ta ăn thật no, tuyệt đối đừng để sụt ký, dù sao thì đến kinh thành, ta vẫn phải 'Cưỡi ngựa lên, đứng tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng. Khắp lầu những tay áo hồng vẫy gọi', oa ha ha ha!"
Lâm Bắc Thần nhìn trời xanh mây trắng xung quanh, vô cùng mơ mộng nói.
Lại muốn mở ra bản đồ mới.
Hắn mở điện thoại di động liếc nhìn một cái.
Đã nâng cấp đến 50% rồi.
Ước chừng khi đến kinh thành, thì có thể nâng cấp hoàn tất.
Hoàn hảo.
Mây đen cuồn cuộn.
Phi thuyền phi hành cao độ, cũng không tính là cao, ước chừng chỉ có ngàn mét. Không gian cao độ này vẫn ở tầng đối lưu, nhiệt độ thấp, khí lưu rất loạn.
Cho nên tốc độ của phi thuyền cũng không nhanh.
Thậm chí còn có chút chòng chành.
Đến mức Lâm Bắc Thần hoài nghi, nó có thể nào sẽ 'rơi máy bay' hay không.
Một lớp lồng sáng Huyền trận màu xanh nhàn nhạt bao trùm lấy phi thuyền, bảo vệ người trên thuyền để không đến mức trong gió mạnh phần phật mà trượt chân ngã xuống.
"Quả thực là phi cơ kiểu xe mui trần, so với khoang hạng nhất ở kiếp trước, cảm giác kích thích hơn rất nhiều."
Lâm Bắc Thần đứng trên boong thuyền, đưa mắt nhìn bốn phía.
Địa thế ở phía dưới có thể nhìn thấy rất rõ ràng, sông núi hồ nước, sông ngòi, rừng rậm thảo nguyên, thậm chí là một số động vật cỡ lớn trong đồng hoang, quỹ tích hoạt động cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần dùng góc độ này để quan sát mặt đất.
Tóm lại chính là một câu ——
Vô cùng sảng khoái.
Phi thuyền dài chưa đầy hai mươi mét, bề rộng chừng bốn mét, bên ngoài hiện lên màu bạc nhạt, là màu sắc được tôn sùng ở đế quốc Bắc Hải, chất liệu không rõ, có lẽ là một loại chất liệu gỗ đặc thù nào đó, phía trên lít nha lít nhít khắc đầy hoa văn Huyền Văn, trong khoảng thời gian riêng biệt, vi quang màu xanh nhạt lưu chuyển cực kỳ có quy luật, trong sự du tẩu lấp loé, một luồng khí xoáy gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, kéo lấy thân thuyền...
Đó đại khái chính là nguyên lý phi hành của phi thuyền.
Lâm Bắc Thần đã hỏi qua Tiêu Dã, biết được chiếc phi thuyền Thanh Vũ Cấp này có chi phí chế tạo không thấp.
Loại đế quốc cấp một giống như đế quốc Bắc Hải, số lượng phi thuyền có được cũng không quá ngàn chiếc.
Một là bởi vì ý nghĩa chiến lược của phi thuyền không lớn, chỉ có thể coi là phương tiện giao thông đường dài, so với chi phí chế tạo đắt đỏ, chi bằng chuyển sang nuôi dưỡng huấn luyện chiến thú phi hành, cùng với cường giả cấp võ đạo tông sư—— trong thế giới mà cường giả động một tí là phi thiên độn thổ này, chiến lực trên không có thể càng có nhiều sự lựa chọn hơn.
"Nghe có vẻ cũng không tồi, quay về có thể làm một chiếc đi chơi."
Lâm Bắc Thần âm thầm tự mình đưa ra chủ ý, thể hiện đầy đủ trạng thái tâm lý của một tên nhà giàu mới nổi.