Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1194: Tâm lý của nhân loại chính là đơn giản như vậy




Tất cả Triều Huy đại thành đều sục sôi.

Lâm đại thiếu đã cứu vớt Triều Huy thành.

Đã cứu vớt các thường dân sống đầu đường xó chợ.

Hắn vì hàng vạn thường dân bình thường, giành được cơ hội sống sót từ trong tay của Hải tộc.

Ai cũng đều hiểu rằng, nếu như dựa theo hiệp nghị trước đây, toàn bộ Nhân tộc đều rút ra khỏi Phong Ngữ hành tỉnh, không biết sẽ có bao nhiêu người chết cóng, chết đói trên đường, không biết có bao nhiêu gia đình sẽ lưu lạc khắp nơi, không biết có bao nhiêu người sẽ thê ly tử tán...

Còn bây giờ, mọi người có thể không cần rút lui.

Từ khi nội dung hiệp nghị mới về việc thuê mướn Triều Huy thành dán công bố ra ở trong thành đến nay, phần lớn mọi người đã rất nhanh chóng tiếp nhận điều kiện này. Mặc dù Triều Huy đại thành chỉ là được thuê trở lại, nhưng ít nhất quyền sinh tồn của đám dân thành thị cũng được bảo đảm, tôn nghiêm cũng được duy trì, không cần ngày đêm lo lắng hãi hùng, tối thiểu nhất thì Hải tộc cũng đã thừa nhận tư pháp, độc lập tự chủ của Nhân tộc trong thành.

Về phần mở cửa Triều Huy thành, tiếp nhận Hải tộc tiến vào?

Đây cũng không phải là điều kiện không thể tiếp nhận được.

Suy cho cùng, trước khi chiến tranh nổ ra, trong Triều Huy thành đã từng có dấu vết hoạt động của thương nhân Hải tộc, hơn nữa số lượng không ít, rất nhiều Nhân tộc của Phong Ngữ hành tỉnh ít nhiều đều từng có kinh nghiệm giao thiệp với người của Hải tộc.

"Lâm đại thiếu xả thân không sợ chết, đây đã là điều kiện tốt nhất mà ngài ấy giành được cho chúng ta."

"Đúng vậy, quả nhiên là Lâm Bắc Thần chính khí lẫm liệt."

"Quá cảm động, Trịnh Tương Long của sứ đoàn khâm sai kia so với Lâm đại thiếu chính khí lẫm liệt, quả thực là một con chó đáng chém ngàn đao."

"Đúng vậy, nếu không có Lâm đại thiếu, các cẩu quan đến từ đế đô đã lừa gạt chúng ta thảm rồi."

"Những cẩu quan kia một mực kiếm chiến tích, một mực kiếm tiền, sẽ chỉ quan tâm đến những người có tiền kia, làm sao có thể quan tâm đến sống chết của những thị dân bình thường như chúng ta chứ... Cũng chỉ có Lâm đại thiếu mới coi chúng ta là con người."

"Lâm đại thiếu là phụ mẫu tái sinh của chúng ta."

"Đừng nói nữa, treo bài vị trường sinh lên."

Khắp các nơi trong thành đều là tiếng nghị luận như vậy.

Nhất là dưới sự dẫn dắt hướng gió dư luận của đại đội Thành Quản ở trong bóng tối và đủ các loại tuyên truyền của đại học giả nổi danh Đường Thiên, Lâm Bắc Thần đã trở thành phật sống của vạn nhà đã ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt vô số sinh mệnh, được vô số thị dân sùng bái và cảm kích xem như phụ mẫu tái sinh.

Tâm lý của nhân loại chính là đơn giản như vậy.

Giảm lương khiến người ta nổi giận.

Nhưng nếu như lựa chọn giữa thất nghiệp và giảm lương, đại đa số mọi người đều sẽ lựa chọn cái sau.

Nếu như Lâm Bắc Thần vừa bắt đầu đã công bố ra hiệp nghị thuê mướn lại Triều Huy đại thành, cho dù có cố gắng dẫn dắt hướng gió dư luận lần nữa, thì sẽ có một số người nhảy ra chất vấn và chỉ trích, bới lông tìm vết, bày tỏ thái độ không thể nào tiếp nhận được.

Dù sao thì đây cũng là bán nước.

Lâm Bắc Thần muốn tẩy sạch, đâu có dễ dàng như vậy?

Nhưng bây giờ thì khác?

Điều kiện di chuyển hà khắc đủ để ép tất cả mọi người vào con đường cùng, khi lòng người bàng hoàng lâm vào trong sự phẫn nộ to lớn, Lâm Bắc Thần lại diễn kịch một phen, di chuyển biến thành thuê mướn, giành được một tia sinh cơ.

Cứ như vậy, tất cả thị dân liền có thể vui vẻ tiếp nhận thuê mướn.

Hơn nữa sẽ đội ơn Lâm Bắc Thần.

Mà sự thật cũng chứng minh, chính xác là như vậy.

Tin tức truyền đến doanh trại Vân Mộng.

Lâm Bắc Thần vô cùng vui mừng.

"Thôi thành chủ quả nhiên là thần nhân."

Lâm Bắc Thần không nhịn được khen ngợi nói.

Thủ đoạn nham hiểm như vậy, đương nhiên không phải là việc mà một tiểu bạch hoa thuần khiết không tì vết như Lâm Bắc Thần có thể nghĩ ra được.

Mà là kiến nghị của lão quan trường nham hiểm Thôi Hạo này—— từ khi vừa mới bắt đầu đến bây giờ, bao gồm việc tìm Trịnh Tương Long làm con dê thế tội, vung nồi cho đoàn khâm sai,..vv cũng là phương án do Lão Thôi, Lâm Hồn và số ít cao tầng của doanh trại dốc hết tâm huyết chế định ra.

Kế sách đạt được thành công lớn.

"Thực ra, đến bây giờ ta vẫn kiên trì, cái tên khâm sai tên Phi Tuyết Nhất Sát kia mới là đối tượng vung nồi tốt hơn, đáng tiếc đại thiếu ngươi quá lòng dạ đàn bà, chức quan của Trịnh Tương Long vẫn có hơi thấp một chút."

Thôi Hạo không khỏi tiếc nuối nói.

Phi Tuyết Nhất Sát ở trong phủ sứ đoàn phía xa, trong khoảnh khắc này lạnh lẽo hắt hơi một cái, vẫn không biết rằng, trước đây suy nghĩ đúng đắn của mình đối với Lâm Bắc Thần đã khiến cho mình thoát khỏi kết cục vạn kiếp bất phục.

"Bỏ đi, lão Phi Tuyết cũng không tính là quá xấu."

Lâm Bắc Thần vui mừng tiếp nhận sự bóp vai của Thiên Thiên và bóp chân của Thiến Thiến, nằm trên ghế da thú, vẻ mặt hưởng thụ.

"Hệ thống hiệp ước đã xác định, quy tắc tỉ mỉ chi tiết tiếp theo đây cứ để các ngươi tới quyết định, dựa theo ước định, các ngươi vẫn cần phải kết nối với người của Hải tộc, đến lúc đó, tuyệt đối không được khách khí, có điều kiện gì quá đáng cứ tuỳ ý đề ra." "Nếu như Hải tộc nào dám ngang ngược, các ngươi nói cho ta biết, ta đi nói đạo lý đàng hoàng với bọn họ."

"Pháp luật, trật tự của nội bộ Triều Huy đại thành, các ngươi cũng chế định lại toàn bộ, dựa theo ý tưởng của chúng ta mà làm, không cần phải để ý đến phương diện đế quốc, nếu như có quan viên của đế quốc không phục, thì bảo bọn hắn đi mà nói đạo lý với Hải tộc..."

"Phương diện nội chính này, lão Thôi ngươi là chuyên gia, tất cả đều giao cho ngươi." Lâm Bắc Thần lại lần nữa không chút do dự bộc lộ ra phong cách chưởng quỹ vung tay không biết xấu hổ của mình.