Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1190: Trở về rồi




Lăng Thái Hư bất lực nói: "Ta giúp thế nào đây, ta chẳng qua chỉ là một lão già thận hư trầm mê với nữ sắc, ta còn có thể đánh tới doanh trại của Hải tộc sao, cái tên tiểu tử thối kia, bản thân muốn làm anh hùng, xung quan nhất nộ vi hồng nhan*, thì cứ để hắn đi chịu chết đi..."

(*) xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Là một câu trong bài thơ “Viên Viên khúc” của Ngô Vỹ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ. Viên Viên ở đây là chỉ Trần Viên Viên, vốn là một ca kỹ nổi danh, sau trở thành hồng nhan của Ngô Tam Quế. Giai đoạn nhà Minh suy tàn cũng là thời buổi chiến loạn do các nhóm khởi nghĩa chống Minh nổi lên lớp lớp, cùng với sự xâm lược của dân tộc Mãn Thanh. Khi Lý Tự Thành – thủ lĩnh lực lượng chống Minh mạnh nhất – đánh chiếm Bắc Kinh, Ngô Tam Quế vốn đang chỉ huy 10 vạn quân canh phòng sự xâm nhập của quân Mãn Thanh hay tin, đã dẫn quân về cứu viện kinh thành. Sau đó biết kinh đô đã thất thủ rồi thì Ngô Tam Quế suy tính đầu hàng Lý Tự Thành, nhưng lại biết gia quyến của mình bị Lý Tự Thành bắt giữ, Trần Viên Viên bị chiếm đoạt nên đã nổi cơn thịnh nộ quay sang đầu hàng quân Thanh, giúp Mãn Thanh chiếm được Trung Nguyên vốn do người Hán làm chủ. Câu này có ý chế giễu Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà dâng tặng giang sơn cho Mãn Thanh.

"Ta không quan tâm, lão già bã rượu ông, Thần ca ca của ta cũng là vì ông mới đi mạo hiểm, ông nhanh đi..."

Lăng Thần dậm chân nói.

"Cháu đây là muốn để gia gia đi chịu chết à, không có nhân tính, vì tiểu tình nhân, lại làm khó lão già đáng thương như ta..." Lăng Thái Hư bất lực nói.

Lăng Thần nói: "Lão già bã rượu ông rất xấu xa, ông sẽ không chết, ta biết... ông nhanh đi."

Lăng Thái Hư chỉ đành khoác tẩm y, từ trong phòng chạy ra, nói: "Được được được..."

Lăng Thần suy nghĩ một chút, nhón chân lên, rón rén muốn trốn ra khỏi phòng. "Đi đâu vậy? Đứng lại."

Tần Lan Thư xuất hiện.

Lăng Thần lập tức với vẻ mặt đau khổ.

"Con vừa mới khôi phục, còn muốn vận dụng loại sức mạnh kia? Con không muốn sống nữa à?"

Tần Lan Thư với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Quay về."

"Nương..."

Trên khuôn mặt yêu kiều của Lăng Thần hiện ra vẻ cầu khẩn.

Tần Lan Thư trầm mặt, nói: "Được rồi, con yên tâm đi... Hắn sẽ không chết đâu." Lăng Thần liền sững sờ, chợt như phản ứng được điều gì đó, không thể nào tin nổi, nói: "Nương, người..."

Tần Lan Thư khịt mũi một tiếng, nói: "Lăng gia nợ hắn."

...

Trong các khu vực thành lớn của Triều Huy đại thành cũng có vô số người quỳ trên mặt đất.

Trong Triều Huy thành trước nay chưa có khi nào đoàn kết như bây giờ.

Cho dù là những người ngày thường hận Lâm Bắc Thần đến tận xương tuỷ, lúc này cũng đều hy vọng hắn có thể sống sót trở về.

Suy cho cùng nếu như hắn chết, vậy thì toàn bộ Triều Huy đại thành đều xong đời. Tổ chim bị phá thì không có trứng lành.

Thời gian trôi qua.

Mặt trời mọc, mặt trời lặn.

Mặt trời chiều nhuộm đỏ chân trời.

Trái tim của tất cả mọi người đều lo lắng giống như lửa đốt.

"Mau nhìn xem, có người đi ra rồi."

Tiêu Dã đột nhiên lớn tiếng nói.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đại doanh của Hải tộc.

Chỉ thấy giữa trời đất, dưới chiều tà, một con ngựa trắng, một vị thiếu niên chầm chậm phi tới.

Phía sau bạch mã thiếu niên, một gã đê tiện run lẫy bẫy theo sau.

Hắn tới rồi, hắn tới rồi.

Bạch mã thiếu niên trở về rồi.

An toàn trở về rồi.

Theo với tiếng hét lớn của Tiêu Dã, tất cả mọi người chú ý tới, toàn bộ Triều Huy thành đầu bộc phát ra tiếng ầm vang giống như xuân triều, tiếng hoan hô tựa như lũ quét.

Bạch mã dũng sĩ kia, hắn trở về rồi.

Các chiến sĩ đầu tường nhảy cẫng hoan hô, có người quăng mũ giáp lên cao cao.

Đại địa đều chấn động.

Tiếng hoan hô đầu tiên là bộc phát ra trên đầu thành.

Sau đó các thị dân trong thành nhìn thấy được kết quả cũng bắt đầu reo hò.

Tiếng gầm từng tầng nối tiếp nhau.

Toàn bộ thành thị dường như rơi vào trong cuồng hoan.

Từ xa nhìn lại sẽ phát hiện tầng mây bầu trời phía trên Triều Huy đại thành đều bị sóng âm chấn động này làm cho quay cuồng, phá vỡ tầng mây, xuất hiện một mảng bầu trời màu xanh trong xanh như giặt, ánh nắng chiều chiếu rọi qua lỗ thủng của tầng mây, đẹp đẽ giống như nhiệt huyết thiêu đốt.

Cao Thắng Hàn nhíu chặt mày, cuối cùng chớp mắt đã giãn ra.

Kể từ sau khi thăng cấp cảnh giới thiên nhân, hắn còn chưa bao giờ căng thẳng như vậy. Đám người Phi Tuyết Nhất Sát, Lâu Sơn Quan ở bên cạnh, mây đen trên mặt cũng bỗng chốc tan thành mây khói.

Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trái tim treo ở cổ họng, cuối cùng cũng trở về lại trong lồng ngực.

Nhưng ngay sau đó, hai vị cự lão của đoàn khâm sai này, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt đồng thời thần trong lòng thoáng qua một chút tiếc nuối.

Đáng tiếc.

Một bạch mã thiếu niên thiên nhân anh tuấn vô song như vậy, lại chủ động muốn vác trên lưng một cái nồi đen không thể nào rửa sạch được như vậy.

Tiền đồ của hắn, đã định sẵn là u tối.

Kỳ tài ngút trời, Thiên Kiêu kinh thái tuyệt diễm, còn chưa cất cánh, đã sắp rơi xuống rồi. Trong đế đô những tên quyền thế cự phách ăn thịt người không nhả xương kia, có thể có hàng ngàn hàng vạn phương thức, đánh nát trái tim võ đạo của thiếu niên này, khiến hắn rơi vào trong vực sâu vô biên.

Đáng tiếc.