Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1189: Miện hạ đâu?




Vương Bảo Xuyến là ai?

Tây Lương là cái gì?

Trung Nguyên là nơi nào?

Trịnh Tương Long vểnh tai lắng nghe, trong đầu có rất nhiều dấu chấm hỏi.

"Một danh sĩ."

Trên tường thành, Phi Tuyết Nhất Sát nhìn thấy bóng lưng của Lâm Bắc Thần, không nhịn được khen ngợi một câu.

Mọi người đều chấp nhận.

Sức của một mình, gánh vác việc an ủi Triều Huy đại thành.

Chỉ sợ hoà đàm gặp nguy hiểm, chỉ mang theo một mình Trịnh Tương Long, không để người khác đi mạo hiểm.

Chúng ta thường gọi loại người này như thế nào?

Hành động này, chính là 'Bờ vai gánh vác đạo nghĩa, Ngân Kiếm đúc quốc hồn'.

Đây mới là tình cảm sâu đậm chân chính bị lan truyền nhầm thành não tàn phá gia chi tử Lâm Bắc Thần đây sao?

Nước mắt.

Một đám đại lão cao cấp đứng ở phía sau bức tường, ánh mắt vượt qua lỗ châu mai, nhìn bóng lưng dày rộng như núi kia của Lâm đại thiếu, toàn bộ đều đắm chìm trong cảm động.

Bông tuyết vỡ vụn tung bay.

Thời tiết giá lạnh, há miệng thì hơi thở hoá thành sương trắng.

Đại doanh của Hải tộc ở phía xa giống như một con hung thú thái cổ dữ tợn, hổ ngồi rồng cuộn ở bên ngoài mấy chục dặm, mây đen bao trùm một mảng lớn bầu trời, từng mảng lớn bóng đen như mực chiếu xuống mặt đất, giống như một vực thẳm u tối.

Toà đại doanh này kể từ sau khi xuất hiện, đã mang đến tai hoạ và áp lực cho toàn bộ Triều Huy đại thành.

Trong lòng của tất cả nhân loại, đó chính là nguồn gốc của sự sợ hãi.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đơn thương độc mã đi đến nơi đó.

Cho dù là trinh sát tinh nhuệ nhất trong thành, cũng chỉ dám ở đằng xa nhìn toà đại doanh kia, hoàn toàn không dám tới gần.

Mảnh đất hắc ám kia, không biết đã nuốt chửng bao nhiêu cường giả của Nhân tộc. Ngoại trừ Lâm Bắc Thần.

Thiên Kiêu đến từ Vân Mộng thành này đã không chỉ một lần đi qua nơi đó.

Hôm nay, hắn lại đi.

Khiến người ta quá cảm động.

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số ánh mắt, Lâm Bắc Thần thân cưỡi ngựa trắng, mang theo Trịnh Tương Long run lẫy bẫy, đi vào trong mảnh đất hắc ám ở phía xa kia. Trong trời đông giá rét, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

Tin tức ở trong thành truyền ra.

Binh sĩ càng ngày càng nhiều, leo lên đầu thành, trông về đại doanh Hải tộc ở phía xa. Có trận sư ở trên đầu thành mở ra trận pháp phát sóng trực tiếp.

Trong Triều Huy đại thành, từng mảnh lớn màn hình Huyền Tinh mở ra.

Hình ảnh từ đầu đến cuối định cách trong viễn cảnh của đại doanh Hải tộc.

Trước màn ảnh lớn, vô số thị dân lẳng lặng nhìn, chắp tay trước ngực cầu nguyện trong lòng.

Cũng có người đi tới dưới núi thần điện, cầu nguyện với Kiếm Chi Chủ Quân vĩ đại, hi vọng vị thần linh đã che chở đế quốc mấy trăm năm này, có thể lại lần nữa hiển linh, che chở cho dũng sĩ vĩ đại nhất của Phong Ngữ hành tỉnh.

Trong doanh trại Vân Mộng, vô số người thành kính cầu nguyện.

"Lâm đại thiếu nhất định sẽ bình an quay trở..."

Màn hình lớn Huyền Tinh được dựng lên tạm thời ở cao tầng của doanh trại.

"Thiếu gia tất thắng."

Thiến Thiến vung vẫy nắm đấm nhỏ của mình, một tay khác nắm chặt bàn tay của Thiên Thiên.

Trong lòng bàn tay của hai thiếu nữ đều đang đổ mồ hôi.

Đường Thiên siết chặt cuốn sổ trong tay, không biết là nghĩ đến cái gì, múa bút thành văn, xoạt xoạt xoạt rồng bay phượng múa, rất nhanh sau đó đã viết được rất nhiều trang...

Đám người Dương lão đại sắc mặt căng thẳng đến tái nhợt, cùng với rất nhiều huynh đệ nghèo khổ ở bên cạnh nhau, dùng tư thái thành kính nhất từ thuở bình sinh đến nay, quỳ trên mặt đất, không ngừng khấu đầu cầu nguyện, đưa mắt nhìn qua mảnh đất đen nghịt bên ngoài doanh trại Vân Mộng, tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, giống như một biển đầu người, mênh mông vô bờ.

Tất cả lưu dân, tất cả những người đã từng mất đi gia viên, từng cảm nhận qua đói khát và tuyệt vọng đều đang cầu nguyện.

Cầu nguyện chúc phúc cho cái người đã mang đến hi vọng và ánh sáng cho bọn họ kia có thể sống sót trở về.

Nếu không, bọn họ lại một lần nữa lâm vào trong bóng tối và khổ nạn vô tận.

Trên núi thần điện.

Vọng Nguyệt Đại chủ giáo đẩy cổng thần điện ra, bưng điểm tâm đến chỗ sâu của đại điện.

"Miện hạ? Miện hạ? Hả? Miện hạ người đâu rồi?"

Trong điện trống rỗng.

Ngày thường lúc này, miện hạ nhất định là ở trong điện, lười biếng vô lực nằm ở trên giường, dáng vẻ rất mệt mỏi, chắc hẳn là luyện công quá cực khổ, cần phải tĩnh dưỡng ít nhất hơn nửa ngày mới có thể khôi phục lại tinh thần, nhưng hôm nay lại không có ở đây?

Có chuyện gì vậy?

Vọng Nguyệt đại giáo chủ cẩn thận cảm ứng, toàn bộ núi thần điện đều không có khí tức của miện hạ.

Hơn nữa, bà còn kinh ngạc phát hiện, Kiếm Chi Chiến Giáp treo ở chỗ sâu của thần điện, cũng không thấy đâu cả.

Miện hạ đi đâu rồi chứ?

Sau đó trong lòng của Vọng Nguyệt đại giáo chủ mơ hồ nghĩ tới điều gì.

...

Cùng một thời gian.

Lăng phủ.

"Ai ôi ôi ôi, bà cô của ta ơi, nhẹ chút, nhẹ chút, cháu sắp nhổ sạch râu của gia gia rồi..."

Lăng Thái Hư vừa tức giận vừa bất lực.

"Nhanh đi giúp Thần ca ca..."

Lăng Thần thúc giục.