Ánh mắt của Liêu Vĩnh Trung liền sáng lên. Cái này vừa nghe đã là sống tốt.
Vương Trung cũng sáng mắt lên.
Cái này vừa nghe đã có thể kiếm tiền.
Lại là một phen hiệp thương, sau khi xác định rất nhiều cách kết giao và đại phương châm trấn an, chưởng quỹ vung tay Lâm đại thiếu lại lần nữa phát huy bản sắc đã trực tiếp rời đi.
Để lại đám người Thôi Hạo, Thôi Minh Quỹ, Lưu Khải Hải, Phan Nguy Mẫn bắt đầu 996 bạo gan, chế định ra đủ loại kế hoạch.
Cái gọi là phía trên mở miệng, phía dưới chạy gãy chân, bất kỳ thế giới nào đều như vậy.
Lúc này, thời gian đã chạng vạng tối.
Lâm Bắc Thần quay trở lại bên trong đại trướng sang trọng trên ngọn cây, dưới sự hầu hạ của Thiên Thiên và Thiến Thiến, đắc ý mà tắm nước nóng, thay một bộ y phục sạch sẽ, bấm tay tính toán thời gian đã không còn sớm nữa, sau đó ngự kiếm mà đi tới núi thần điện.
Hắn suy đi nghĩ lại, loại chuyện này vẫn nên thương lượng với Dạ Vị Ương một chút.
...
...
"Ngươi còn biết đến à?"
Trong thần điện, ánh mắt của Dạ Vị Ương đung đưa như đao, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần chớp mắt.
Lời này nghe có vẻ giống như là nàng dâu trẻ bụng đầy oán khí, đang chất vấn chồng đi KTV suốt đêm tăng ca về muộn 'Anh còn biết trở về à'?
Còn thiếu một câu 'Anh đi ăn chơi trác táng nơi nào' .
Bên trong có ý vị.
"Không phải là ta không muốn tới, mà là công vụ bề bộn, trong thành xảy ra chuyện lớn rồi."
Lâm Bắc Thần sớm đã suy nghĩ xong lý do, vội vàng đem chuyện của đoàn khâm sai, kể một lượt, nói: "Ta nghĩ rằng, chuyện này quan hệ trọng đại, đặc biệt là cũng có ảnh hưởng đối với ngươi, không thể giao cho A Mao A Cẩu kia đi làm, phí sức ba bò chín trâu, mới tranh đoạt quyền lực này vào trong tay ta, làm như vậy thì có thể phối hợp càng tốt hơn với ngươi."
"Bình xét cấp bậc đế quốc? Phong thần lại?"
Dạ Vị Ương nghe vậy, biểu cảm lập tức biến hóa, trong đôi mắt to tròn lấp loé anh sáng kỳ dị nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc này, nàng dâu trẻ bụng đầy oán khí biến thành nữ thần phục thù lòng mang sát cơ chờ cơ hội mà hành động.
"Ồ, ngươi không nhận được tin tức sao?"
Lâm Bắc Thần hỏi dò.
Dạ Vị Ương liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Thần điện bị Nghịch Ma kia tu hú chiếm tổ chim khách, trong khoảng thời gian này, thần điện Triều Huy thành đã bị từ bỏ... nhưng mà, lần này phong thần lại, cũng là một lần cơ hội cực tốt... Lâm Bắc Thần, lần này ngươi làm rất tốt, nhưng mà, tiếp theo đây ta cần ngươi dẫn ta đến kinh thành."
Lâm Bắc Thần sớm đã đoán được nàng sẽ phản ứng như vậy.
"Được, cùng nhau đi đi."
Hắn không chút do dự đồng ý.
Một người mạnh mẽ như vậy, mang theo bên người thì thật tốt.
Dạ Vị Ương nghe vậy, sắc mặt lập tức dịu xuống.
"Đã như vậy, bắt đầu tu luyện đi, tranh thủ từng giây nâng cao thực lực, đi kinh thành cũng dễ tự vệ."
Dạ Vị Ương nói xong, chậm rãi đứng dậy, cởi y sam ra.
Da thịt trơn mềm óng ánh trắng như ngọc, dưới ánh đèn của thần điện, phản xạ óng ánh nhàn nhạt.
"Chờ đã, liên quan tới chuyện khác của Triều Huy đại thành ..."
Lâm Bắc Thần vội vàng xua tay, nói: "Ta cảm thấy chúng ta vẫn phải thương lượng lại thật tốt một chút..."
"Luyện xong rồi nói."
Dạ Vị Ương thờ ơ nói.
"Ờ."
Lâm Bắc Thần đành phải nói.
Bỏ đi, hắn cũng nghĩ thông rồi.
Kiếm Chi Chủ Quân bây giờ chỉ một lòng muốn báo thù và đoạt lại Thần vị, thương lượng với nàng về sống chết của những tín đồ bình thường kia, chẳng khác nào là đàn gảy tai trâu.
Thời gian trôi qua.
Một đêm này, Lâm Bắc Thần đại sát tứ phương.
Lúc bình minh, khi hắn ngự kiếm rời đi, trong thần điện hoàn toàn yên tĩnh, Dạ Vị Ương vẫn đang trong cơn mê ngủ.
Lâm Bắc Thần tinh thần sảng khoái, cảm thấy trạng thái tốt trước nay chưa từng có. Nhân lúc trời còn chưa sáng hoàn toàn, Lâm Bắc Thần quyết định lại đi gặp sư tỷ xe lăn của mình một chút.
Chuyện tốt đi đôi.
Đại doanh Hải tộc.
Cung soái điện san hô ngũ quang thập sắc.
Thiếu nữ xe lăn Viêm Ảnh yên tĩnh ngồi dưới ánh đèn, trong tay hiện ra trang sách vỏ sò.
Sắc trời không rõ.
Dung giáo chủ mặt buồn rười rượi đứng ở một bên, tận tình khuyên nhủ nói: "Đại nhân, bây giờ trong Vương Đình và thần điện có ý kiến phản đối đối với ngài rất lớn, đám người Quy thừa tướng, Huyền giáo chủ đều hy vọng ngài có thể đưa ra một lời giải thích đối với thất bại trước đây, dù sao thì ngay cả thuật sĩ của Nhân Ngư tộc cũng đã chết ba người, các tộc cao thủ càng tử thương nghiêm trọng...chẳng lẽ ngài thực sự không quan tâm sao?"
Thiếu nữ Viêm Ảnh đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Giải thích cái gì? Ta không phải đã nói qua rồi sao? Người xuất thủ là cường giả cấp thiên nhân Lâm Bắc Thần, bất luận là Vương Đình hay là Hải thần điện, trong tình báo đưa cho ta, đều không bao gồm thông tin Lâm Bắc Thần là cường giả cấp thiên nhân, sai lầm to lớn kiểu này, đương nhiên là cần bọn họ tới phụ trách, có liên can gì đến ta chứ? Ta có thể khiến Lâm Bắc Thần trọng thương vào thời khắc cuối cùng, bảo vệ được đại doanh của Hải tộc, đã là đáng quý rồi, lại còn khiển trách ta? Thực sự là nực cười."
Dung giáo chủ với vẻ mặt cạn lời.
Ngươi đây là coi tất cả mọi người đều là đồ ngốc.
Nói thì nói như vậy, nhưng vấn đề là trong đại doanh của Hải tộc có hai vị thiên nhân. Lại có thể khiến cho Lâm Bắc Thần đắc thủ.
Hơn nữa, đã qua thời gian dài như vậy, ngài còn chưa áp dụng thêm một bước động thái nào cả, vây mà không công đối với Triều Huy đại thành.
Thế công của quân đoàn lục địa khắp nơi đều ở trạng thái đình trệ.
Điều này không thể nào nói nổi.
"Đại nhân, Vương Đình và Hải thần điện đồng thời đưa tin, đều hi vọng chúng ta có thể hạ gục Triều Huy đại thành trong vòng nửa tháng..."
Dung giáo chủ thử thuyết phục Viêm Ảnh.
Bà cảm thấy bản thân giống như là chuột trong ống bễ—— hai đầu đều chịu khí.
Mặc kệ là bên nào, bà đều không dám đắc tội.
Thân là giám quân, có thể sống sót tới ngày hôm nay, bà có chút nơm nớp lo sợ.
"Nửa tháng không quá khả thi, bảo bọn họ không cần mơ mộng nữa..."
Viêm Ảnh vừa nhìn trang sách vỏ sò, vừa thờ ơ nói.