Lâm Bắc Thần lắc đầu nhìn Lăng Thần, đột nhiên mở miệng cười, giống như mây mờ tản đi mặt trăng xuất hiện, mặt mũi anh tuấn giống như tự phát sáng, ôn nhu nói: "Nếu mối tình hai người sắt son chung thuỷ, thì hai người đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau? Không cần gấp, thời gian còn dài... trước tiên ngươi ở cùng với bá phụ bá mẫu đi, chúng ta hẹn ngày khác, hẹn ngày khác đi."
Lăng Thần nghe vậy, đôi mắt to long lanh sáng lên. Lâm Bắc Thần dẫn người rời đi.
Đám người còn lại, trong đại sảnh yên lặng.
Tu vi cao thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Mấy đại lão đưa mắt nhìn nhau. Chuyện đã đến nước này, hình như cũng không có cái gì có thể nói được.
Phi Tuyết Nhất Sát trong lòng hổ thẹn, vừa mở miệng muốn làm sôi nổi bầu không khí một chút, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng kêu thảm thiết giống như giết gà.
Đám người liền kinh ngạc.
Sau mấy hơi thở, gia đinh tiến vào hồi báo.
Thì ra là Vệ Tử Hiên vừa mới trị khỏi ở bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa cái gì đó, kết quả bị Lâm Bắc Thần bắt gặp, không kịp tránh né, không nói lời nào lại bị đánh đập một trận, bị đánh gảy năm chi, lại trở về trị thương rồi.
Trong lòng mọi người không khỏi mặc niệm cho Vệ Tử Hiên.
Một nam nhân thật thê thảm.
Bị Lâm Bắc Thần để mắt tới, điều này thật sự là gặp ác mộng.
...
...
Sau nửa canh giờ.
Trở lại trong doanh trại, Lâm Bắc Thần triệu tập chúng tâm phúc, đem chuyện xảy ra hôm nay, đều kể ra một lượt.
"Sự lựa chọn của đại thiếu rất là không khôn ngoan."
Thôi Hạo khẽ thở dài một hơi.
Ngược lại hắn có thể đoán ra được nguyên nhân tại sao Lâm Bắc Thần lại làm như vậy.
Vân Mộng trại cùng với tất cả các doanh trại vệ tinh lớn của khu vực thành thứ hai vừa mới xây xong, tất cả đều đi trên quỹ đạo chính, cái gọi là làm lại từ đầu, vui vẻ phồn vinh, khó khăn lắm mới đặt được một mảnh giang sơn, có thể thi triển lý tưởng và sự trả thù của mình, lúc này nếu như đàm phán hoà bình với Hải tộc, cắt nhường Triều Huy đại thành và Vân Mộng trại, đây chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Lâm đại thiếu là một người thích tiền như mạng, đương nhiên sẽ không thể để một trận tâm huyết này chảy về biển đông.
Nhưng lựa chọn này, ánh mắt khó tránh thiển cận.
Một khi thân bại danh liệt thì thật sự cái gì cũng không còn nữa.
Lâm Bắc Thần rất nghiêm nghị mà nói: "Lời này của Thôi thành chủ sai rồi, ai mà không biết làm như vậy là tự rước khổ vào thân, nhưng Lâm Bắc Thần ta là ai chứ? Lâm Bắc Thần ta chính khí lẫm liệt, lòng mang muôn dân, là tuyệt đại đơn kiêu, người như ta, nếu như ngồi yên không quan tâm, đợi đến khi thành trì bị cắt nhường, con dân không phải trở thành nô lệ của Hải tộc, thì phải tiếp nhận nỗi khổ sống đầu đường xó chợ, đến lúc đó, những người quyền quý thì không nói làm gì, nhưng bình dân và các lưu dân, trong trời đông giá rét rộng lớn này, có mấy người có thể sống sót bước ra khỏi Phong Ngữ hành tỉnh chứ? Cho dù có ra ngoài, đến lúc đó bọn họ phải làm thế nào để có chỗ đứng? Làm sao bước qua mùa đông? Tất nhiên là người chết đói khắp nơi, thây chất từng đống, ta thân là một mỹ nam tử tuyệt thế, làm sao có thể để mặc cho thảm trạng như vậy xảy ra chứ?”
Mọi người nghe vậy, tâm thần đều chấn động.
Mọi người đều bị tình cảm cao thượng của Lâm đại thiếu đả động rồi.
Đây là loại tinh thần gì chứ?
Đầu óc của đại thiếu lúc bình thường, không hổ là Thần Quyến Giả thần ân sâu nặng. Đường Thiên của đoàn chính ủy văn công tuyên truyền ở Vân Mộng trại, vẻ mặt cuồng nhiệt, tay cầm sổ ghi chép, múa bút thành văn.
Hắn phải ghi chép lại tất cả những chuyện xảy ra ở nơi này rồi tuyên truyền ra ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết, Lâm đại thiếu vì bọn họ đã làm cái gì.
Lâm Bắc Thần đối rất hài lòng với Đường Thiên.
Trong doanh trại nhiều nhân tài như vậy, người mà hắn hài lòng nhất chính là Đường Thiên.
Đây cũng là một người làm được việc.
"Đại thiếu, ngươi vì chúng ta đã bỏ ra quá nhiều rồi, ta...hu hu, cảm động quá."
Đại dưa hấu Ngô Phượng Cốc không cam chịu yếu kém thua người, che mặt, nghẹn ngào nói.
Kể từ đi tới Triều Huy đại thành, ông ta đã cảm nhận được giá trị của bản thân hình như đã sắp biến mất gần hết.
Ngoại trừ các loại dưa hấu ra, những cái khác đều không am hiểu.
Ngay cả hai tên cẩu vật Trang Bất Chu, An Mộ Hi này ban đầu chạy theo dưới trướng của mình, bây giờ địa vị, uy vọng đều đã trên mình rồi.
Hắn nhất thiết phải biểu hiện một chút, bằng không thì sẽ phai nhạt khỏi vòng quyền lực của doanh trại Vân Mộng.
Tên cẩu vật này, kỹ năng diễn xuất quá cường điệu rồi.
Lâm Bắc Thần trong lòng hừ một tiếng, cũng không có vạch trần, dù sao thì mình cũng không thể cứ luôn nói tấu đơn, vẫn cần phải có vai phụ, thế là hắn chan chứa thâm tình nói: "Đây đều là việc mà ta phải làm, cái gọi là cam lòng một mình bị lăng trì, dám đem Hoàng đế...ờ, cái gọi là ta không địa ngục thì ai vào địa ngục?"
Mọi người đều im lặng.
Mắt ngấn lệ.
Dường như sắp đem sự 'cảm động' hiện lên trên màn ảnh rồi.
Lâm Bắc Thần rất hài lòng với hiệu quả như vậy.
Hắn liếc mắt nhìn Đường Thiên, dặn dò nói: "Mấy đoạn thoại này, nhất định phải nhớ kỹ, quay về ra sức tuyên truyền."
Đường Thiên nói: "Đại thiếu xin yên tâm, một dấu chấm câu cũng sẽ không sai."
Lâm Bắc Thần hài lòng nói: "Ta chính là cần cái loại liếm... nhân tài như ngươi." Dừng một chút, hắn lại nói: "Được rồi, đại phương châm đã xác định rồi, xây dựng một đại tổng quản phủ ở khu vực thành thứ nhất, nhất định phải xây dựng vừa lớn vừa rộng rãi, vừa cao vừa kiên cố, giống như một pháo đài, đến lúc đó thì dùng công nhân và vật liệu xây dựng của chúng ta, khoản tiền đương nhiên là phải rút ra từ bên trong tài chính của Triều Huy đại thành... he he, sắp hết năm rồi, tìm thêm vài cái cớ, phát thêm nhiều tiền lương cho mọi người, bán thịt năm mới."