Lâm Bắc Thần lúc này mới bất đắc dĩ cất roi đi, quay lại nhìn Cao Thắng Hàn, đột nhiên cười nói: “Cao lão ca, ta làm như vậy có phải hơi kiêu ngạo không?”
Cao Thắng Hàn trong lòng nghĩ: “Cái tên chó má này còn làm ra vẻ bạch liên hoa?”
“Ha ha, không kiêu ngạo thì còn là thiên nhân sao?” Cao Thắng Hàn nói một đường nghĩ một nẻo cười to nói.
Lâm Bắc Thần lắc đầu và thở dài, vẻ mặt bất lực.
Hắn vô cùng phiền muộn nói: “Haizz, thật ra thì Cao đại ca ngươi chắc hiểu ta, ta cũng không muốn ngang ngược như vậy đây, dù sao thì sư phụ ta luôn dạy ta lấy đức phục người, mà ta đã là một người có đạo đức rất cao rồi, xưa nay khiêm tốn, không màng danh lợi, thờ ơ với thiên hạ, nhưng không biết tại sao luôn có một số kẻ ngu ngốc không biết xấu hổ đến chọc tức ta...haizz, ngươi nói xem ta phải làm gì, chỉ cần cho họ một hình phạt nhỏ thôi.”
Phi Tuyết Nhất Sát cùng Lâu Sơn Quan nhìn nhau, hai người đồng thời đều đọc được trong mắt nhau câu ‘mẹ nó vậy cũng được sao’. Hình phạt nhỏ của lão nhân gia ngài cũng quá đáng sợ rồi đấy.
Trịnh Tương Long cúi đầu im lặng.
Lâm Bắc Thần lại hỏi: “Đúng rồi, Cao đại ca, ngươi vội vàng tới tìm ta là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Cao Thắng Hàn trở nên trịnh trọng, hắn nói: “Bệ hạ có thánh chỉ, mời ngươi tới nhận chỉ.”
“Thánh chỉ?” Lâm Bắc Thần vô cùng bất ngờ: “Cho ta?”
Tin tức ta làm thịt Lương Viễn Đạo và thăng lên cấp thiên nhân, lẽ ra chưa đến được tới kinh thành, cho nên thánh chỉ này không liên quan gì đến việc này, vậy thì...
Hắn tò mò nhìn về phía khâm sai đại nhân Phi Tuyết Nhất Sát.
Người này khẽ mỉm cười, một cuộn giấy màu vàng tươi trong tay nổi lên, chậm rãi mở ra, khí tức hoa lệ hòa hợp sang trọng lưu chuyển, ẩn chứa huyền khí uy nghiêm, hắn cầm trong lòng bàn tay nói: “Lâm thiên nhân, tiếp chỉ.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, miễn cưỡng cúi đầu.
“Phụng thiên địa tinh thần chi mạng, nhận vận của Kiếm Chi Chủ Quân, Bắc Hải Nhân Hoàng viết: Lâm Bắc Thần lập tức vào kinh thành.”
Phi Tuyết Nhất Sát đọc to, Lâm Bắc Thần ngẩn ra.
Chỉ có vậy? Một câu bảo ta vào kinh thôi sao? Quá ngắn.
Căn cứ vào tin càng ngắn thì chuyện càng lớn, Lâm Bắc Thần cẩn thận hỏi: “Phi Tuyết đại nhân, ta chỉ là một thiếu niên đẹp trai bình thường, bệ hạ lại gọi ta vào kinh, là vì chuyện gì vậy?”
“Bệ hạ thiên uy, ta làm sao có tư cách ở bên cạnh bệ hạ được chứ?” Phi Tuyết Nhất Sát khẽ mỉm cười, nói: “Lâm đại thiếu, tiếp chỉ đi.”
Thánh chỉ từ từ bay về phía Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần giơ tay bắt lấy, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Phi Tuyết đại nhân thật sự không biết gì sao?”
Phi Tuyết Nhất Sát cười một tiếng, nói: “Sau khi Thất hoàng tử điện hạ bình an hồi kinh, ngài sẽ ở trên cung điện nói về những chiến công của ngươi, xin bệ hạ phong tước cho ngươi, sau lại ở nhưng chỗ khác, thay ngươi nêu cao tên tuổi...bệ hạ gọi ngươi hồi kinh có lẽ có liên quan đến chuyện này.”
Thì ra là như vậy.
Thất hoàng tử xem ra vẫn là rất nghĩa khí.
Nhưng mà, ngươi đây là vỗ mông ngựa vỗ tới vó ngựa rồi.
Lâm Bắc Thần ta chỉ muốn làm một tiểu thiên nhân cẩu thả mà phát triển.
Ngươi làm như vậy, khiến ta sau này không có cách nào giả lợn ăn thịt hổ nữa.
"Ta có một chuyện rất quan trọng muốn thỉnh giáo Phi Tuyết đại nhân."
Lâm Bắc Thần nói: "Xin đại nhân nhất định phải nói rõ sự thật."
Phi Tuyết Nhất Sát thấy Lâm Bắc Thần nói chuyện nghiêm túc như vậy, nghiêm mặt nói: "Lâm thiên nhân mời nói."
Lâm Bắc Thần nói: "Cái cổ của Thất hoàng tử...ổn rồi chứ?"
Phi Tuyết Nhất Sát: "..."
Còn tưởng rằng hắn muốn hỏi bí mật gì không thể nói.
Thì ra là loại chuyện nhỏ nhặt này.
"Vẫn chưa."
Phi Tuyết Nhất Sát nói.
Ô hô?
Vẫn còn chưa ổn.
Tạo nghiệt mà.
Lúc đó mình chẳng qua là tiện tay đập một cái, cho dù có đập nát xương cổ thì bây giờ cũng đã lâu rồi mà, thần thuật trị liệu của thế giới này phát triển đến như vậy, làm sao có thể đến bây giờ vẫn còn chưa chữa khỏi?
Thật là kỳ lạ thay.
Chẳng lẽ định mệnh của Thất hoàng tử đã được định sẵn là phải vẹo cổ?
"Lâm thiên nhân, ngươi đã tiếp chỉ, vẫn xin chuẩn bị một chút, nhanh chóng xuất phát."
Trong giọng nói của Phi Tuyết Nhất Sát có một chút phấn khích, nói: "Trong đế đô, thế cục phong vân biến đổi, nếu như tin tức về việc đế quốc Bắc Hải ta xuất hiện vị thiên nhân thứ bảy truyền ra, nhất định có thể gia tăng quốc uy, mạnh sĩ khí của, khiến những tên châm ngòi thổi gió, trong mắt không có pháp luật kỷ cương kia, không còn dám tiến thêm một thước nữa."
"Hả?"
Lâm Bắc Thần mơ hồ tóm được một chút mùi vị, nói: "Trong lời nói của Khâm sai đại nhân hình như có điều gì đó, chẳng lẽ vẫn còn có người dám ở trong đế đô, khi nhục đế quốc Bắc Hải ta hay sao?"
Phi Tuyết Nhất Sát nói: "Là có chuyện lớn xảy ra...bỏ đi, Lâm đại thiếu đã là thiên nhân, đã có tư cách được biết rồi, nửa tháng trước, có người từ minh đế quốc trung tâm tới, truyền đạt tin tức, muốn khởi động lại bình xét cấp bậc của đế quốc, mở lại Phong Thần Bảng, phong thần lại lần nữa."
"Cái gì?"
Người xã hội Cao Thắng Hàn lên tiếng kinh hô, sắc mặt thay đổi đáng kể.
Chuyện này, hắn không hề biết.
Phi Tuyết Nhất Sát vội vàng giải thích với Cao Thắng Hàn nói: "Vốn dĩ là phải chuyển lời với Cao thiên nhân trước tiên, nhưng Cao thiên nhân đã đề cập trước về chuyện Lâm đại thiếu thăng cấp thiên nhân, cho nên đành phải đợi Lâm đại thiếu tới rồi cùng nhau chuyển lời... Cao thiên nhân, chuyện này không thể coi thường, liên quan đến vận mệnh của đế quốc, cũng liên quan đến sự sống còn của thần điện, đế quốc thật sự đã tiến vào trời đông giá rét của sinh tử tồn vong."