Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1175: Dám mắng thiên nhân à?




Cách giới thiệu của Lão Cao rất rõ ràng, đây là đang để lộ cho ta biết. Thật là có nghĩa khí.

Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn sang.

Trịnh Tương Long mặt mũi trắng nõn, mặc cẩm y, cằm hơi nhếch lên, vừa có nét nhu hòa của con nhà quý tộc lại vừa có chút kiêu ngạo của chuyên gia trong giới quan trường, có thể nói là vị quan viên có thần thái điển hình ở đế quốc Bắc Hải.

“Ha ha Lâm đại thiếu quả nhiên là thiếu niên phong lưu, tình hình quân đội ở Triều Huy thành khẩn cấp như vậy mà vẫn có thời gian rảnh rỗi đi thanh lâu uống rượu ngắm hoa?” Trịnh Tương Long mỉm cười nói.

Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên, xoa mi tâm, mở miệng nói: “Liên quan quái gì đến ngươi?”

Sắc mặt Trịnh Tương Long hơi cứng lại, hắn không ngờ thiếu niên này lại chẳng theo quy cũ như vậy. Trong quan trường, cho dù địa vị của một người đạt đến một tầm cao nhất định thì ngay cả giữa các đối thủ chính trị, trong cuộc đối đầu bằng lời cũng thường tập trung vào sự chế nhạo, âm dương quái khí, châm biếm, mỉa mai, loại này chú trọng kỹ thuật mắng người nhưng lại không mang theo một lời chửi thề nào. Làm gì có ai vừa mới tới đã xông lên như kẻ điên vậy, trực tiếp hất bàn, há miệng mắng người?

“Ha ha, trước đây còn không tin, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên như người ta đồn đại, chính là một kẻ ngang ngược...” Sắc mặt Trịnh Tương Long tối sầm lại, giọng điệu châm chọc.

Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời, nói: “Trêu ta? Ngươi có phải muốn chết rồi không?”

Sắc mặt của Trịnh Tương Long lần này gần như xám lại, đây không còn là chuyện lật bàn nữa rồi, mà là đập luôn cả bàn.

Mẹ nó ngươi điên rồi sao? Cmn, quên mất tên mặt búng ra sữa này đúng thật là điên.

Trịnh Tương Long phản ứng, ngay lập tức nhận ra hắn vừa rồi cũng hơi xấu tính, quả thực không nên, dùng kinh nghiệm trước đó để đánh giá và làm sáng tỏ một đối thủ mới thì đã phạm vào sai lầm.

Nếu là đối thủ khác thì không thành vấn đề, nhưng theo như lời của Cao Thắng Hàn thì tên não tàn này đã đạt đến trình độ tu vi cảnh giới thiên nhân rồi, cái này không thể xem thường được. Nói một cách chính xác, thay vì xem nhẹ nó, ngược lại nên dành cho nó sự coi trọng cao nhất.

Ý nghĩa của một thiên nhân là gì? Một quan chức cấp cao của đế quốc như hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Tình hình hiện tại hoàn toàn khác với lúc hắn lên đường từ đế đô đến đây, nghĩ tới đây, Trịnh Tương Long chuẩn bị nhượng bộ, giữ im lặng.

Ngay tại lúc này...

“Làm càn, dám ở trước mặt sở trưởng Trịnh gan to như thế?” Tiếng quát mắng chói tai truyền tới.

Cũng là tên thái giám trung niên kia tự giác tìm được thời cơ, hắn tiến lên vài bước, chỉ vào Lâm Bắc Thần, giọng the thé nói: “Con trai của tội thần, ngươi còn chẳng phải quan chức, chẳng những ngủ ở thanh lâu mà còn kiêu căng ngang ngược, thúc ngựa vào doanh trại quân đội, Lâm Bắc Thần, ngươi đúng là tự tìm đường chế, người đâu, bắt tên ngu xuẩn này lại...”

Cao Thắng Hàn nhìn tên thái giám với ánh mắt thương hại, đây hẳn là vị thái giám ở trong cung, địa vị không thấp, đoán là ngày thường cũng ngang ngược quen rồi.

Nhưng đáng tiếc, từ khi đến Triều Huy đại thành, vì có mục đích nào đó nên đã chạy tới doanh trại Vân Mộng, có thể bây giờ còn chưa biết Lâm Bắc Thần là thiên nhân, cho nên mới dám nói chuyện với Lâm Bắc Thần như vậy.

Phi Tuyết Nhất Sát im lặng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Lâu Sơn Quan thì rất chờ đợi lời giải thích của Lâm Bắc Thần, Trịnh Tương Long tỉnh bơ lui về sau một bước, không phụ họa thêm lời của thái giám trung niên kia, chỉ có Cao Thắng Hàn đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

Bép!

Một tiếng đánh truyền tới.

“A...”

Tên thái giám trung niên giơ tay che mặt hét lên, máu trào ra từ ngón tay.

“Lâm Bắc Thần, tên tiểu súc sinh nhà ngươi, sao ngươi dám...” Tên thái giám trung niên hằn hộc nhìn Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần cầm roi ngựa, lại rút ra một roi khác, nói: “Mẹ kiếp, dám mắng thiên nhân à? Đánh chết ngươi...”

Bép bép bép.

Tiếng roi ngựa vang lên.

“A...” Tên thái giám trung niên gào thét lăn lộn trên mặt đất, hắn vận chuyển huyền công, muốn dựa vào sức mạnh cấp võ đạo tông sư của mình để tránh né hoặc phản kích, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, bị Lâm Bắc Thân quất mấy roi nằm trên đất cơ quắp, giống như chó hoang gãy xương vậy.

“Người đâu, mang xuống, đưa đi đào đá.” Lâm Bắc Thần nói.

Hai tên Ngân Bạch Vệ bước nhanh tới, kéo tên thái giám đang bất tỉnh ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, mí mắt của đám quan chức đến từ kinh thành nháy không ngừng.

Quá dã man, quá bá đạo, ngay cả hoàng tử của đế quốc cũng không ngang ngược như vậy,

Trịnh Tương Long theo bản năng nhìn Cao Thắng Hàn, tên hậu bối này ngông cuồng trên địa bàn của ngươi đến nỗi không thèm coi ngươi ra gì, chẳng lẽ ngươi cũng không ngăn cản tượng trưng một chút sao.

Ai biết Cao Thắng Hàn vẻ mặt thoải mái cười khanh khách nhìn Ngân Bạch Vệ lôi kéo tên thái giám xuống, không hề có ý định ngăn cản.

Lần này, ba vị quan có kinh nghiệm của đế đô lập tức nhận ra, mình vẫn chưa đủ coi trọng Lâm Bắc Thần.

Sau khi Cao Thắng Hàn thông báo về việc Lâm Bắc Thần lên cấp thiên nhân, họ đều rất sốc, sau đó điều chỉnh lại lập trường cùng mục tiêu của riêng mình, đặt Lâm Bắc Thần ở vị trí đầu tiên trong chuyến đi đến Triều Huy thành này, nhưng giờ nhìn lại, vẫn không đủ.

“Ngươi...đúng, chính là ngươi đấy.”

Lâm Bắc Thần cầm roi ngựa chỉ vào Trịnh Tương Long, cười lạnh nói: “Sở trưởng Trịnh đúng không? Sau này khi nói chuyện với ta, tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng trước, sắp xếp ngôn ngữ của mình, đừng có mà âm dương quái khí, bổn thiếu gia không mắc bẫy đâu, không quan tâm ngươi là sở trưởng hay bộ trưởng, cho dù hôm nay ta có quất chết ngươi thì Trịnh gia các ngươi cũng không dám báo thù, ngược lại còn phải ngoan ngoãn nuốt cục tức này đấy.”

Trịnh Tương Long vừa tức vừa sợ, hắn không nghĩ tới Lâm Bắc Thần chẳng những không buông tha mà còn ‘đuổi cùng giết tận’ như thế, nhưng hắn cũng không làm được gì, đối phương là thiên nhân, hắn chỉ biết nuốt giận, gật đầu tỏ ý đã hiểu.