Lâm Hồn lập tức để lộ vẻ mặt xấu hổ.
Hắn cảm thấy hình như mình có chút hiểu biết về thiết lập làm người của Lâm đại thiếu gia ở bề ngoài rồi.
Thì ra đại thiếu gia không thích nịnh nọt.
Lâm Bắc Thần trông mong nhìn tên thái giám chết tiệt này, nói: “Ta hỏi
ngươi, phía dưới... phía dưới có cảm giác mọc lại hay không.”
Lâm Hồn hơi ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại, bị thẳng thắn hỏi tới điểm xấu hổ nhất trong cuộc đời, hắn cũng không còn tức giận nữa.
Bao nhiêu năm qua, hắn đã quen với việc là một tên thái giám rồi.
Về phần cơ thể đứt lìa tái sinh...
Đó là lực lượng của thần linh.
Cho dù tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân, thì cũng không có khả năng để cho cây khô đâm chồi mầm mới.
Huống chi cơ hội khiến hắn tiến vào cảnh giới Thiên Nhân thật sự rất nhỏ. Chẳng khác nào nói cả đời này đều không có cơ hội làm một nam nhân chân chính.
Tất nhiên, đây không phải là điểm mấu chốt.
Mấu chốt nhất vẫn là xem người nào hỏi ra vấn đề này.
Lâm đại thiếu hỏi đương nhiên không hề có quan hệ gì.
Nếu như là những người khác, ngay cả Cao Thắng Hàn, khi hỏi ra loại vấn đề này mà nói, vậy trên mặt đất cũng đã có một cỗ thi thể nằm xuống.
Là chính bản thân Lâm Hồn hay là người khác, thì không xác định được.
“Không có.”
Lâm Hồn rất nghiêm túc cảm ứng trong chốc lát, sau đó đưa ra đáp án.
Lâm Bắc Thần lại liên tục ném ra mười mấy đạo Thủy Hoàn Thuật lên đầu Lâm Hồn, đỉnh đầu hắn lập tức tràn ngập một màu xanh lá cây.
Vẫn có không hiệu quả.
“Đi làm việc đi.” Lâm Bắc Thần thất vọng khoát tay.
Xem ra cái bệnh phía dưới không có thật sự vô cùng khó chữa.
Trách không được trên địa cầu nhiều người viết truyện trên mạng rõ ràng thành tích không tệ, cứ viết lại thành thái giám, khi mở sách mới ra vẫn như cũ...
Bệnh nan y.
Lâm Hồn xoay người rời đi.
Lâm Bắc Thần tắm nước nóng, lại bảo Thiến Thiến và Thiên Thiên xoa bóp một hồi, dứt khoát cho mình thêm một ngụm sữa nữa, chợt cảm thấy sảng khoái.
“Đi, đi xem đại... đại tiểu thư Lăng Thần. “
Lâm Bắc Thần vừa đi vừa hỏi: “Đại tiểu thư đã khôi phục chưa?”
Vợ cả vì bảo vệ mình chiến đến hôn mê, bi tráng hãi hùng, rung chuyển trời đất.
Phải đi cho uống mấy ngụm sữa mới được.
Thiên Thiên vội vàng nói: “Lăng đại tiểu thư còn đang hôn mê, Lăng thành
chủ và phu nhân đã đi tới Vân Mộng doanh địa, đang chăm sóc đại tiểu thư.”
Hả?
Cha mẹ vợ đều đến rồi.
Lâm đại thiếu đột nhiên có chút kinh ngạc.
Lúc trước từng vỗ ngực cam đoan tuyệt đối sẽ không quyến rũ con gái nhà người ta.
Kết quả là...
Hiện tại trực tiếp khiến cho con gái người ta ngất đi.
Việc này nên giải thích thế nào đây.
Chờ đã, chờ đã.
Lần này không phải do ta chủ động.
Lâm đại thiếu gia rối rắm trong lòng, dưới sự dẫn dắt của Thiên Thiên bước tới trung tâm y tế của doanh trại.
Sau khi Lăng Thần hôn mê, trước tiên nàng được đưa đến chỗ An Mộ Hi kiểm tra trị liệu.
Là giám đốc của trung tâm y tế của trại Vân Mộng doanh địa, hiện giờ An Mộ Hi có thể nói là đường làm quan rộng mở, giống như mãnh cẩu về núi, cá trích xuống biển.
Thương nhân hiệu thuốc hoang dã, ngày nay bùng nổ mọi thức trong lòng, triển lãm sở trưởng.
Hơn nữa Lâm đại thiếu không ngừng cung cấp các loại thần thảo, thần dược tuổi đời, cho dù là rất nhiều đại y sư trong thành cũng chưa chắc có ‘điều kiện nghiên cứu khoa học’ tốt như hắn, vậy nên An Mộ Hi nghiên cứu chế tạo ra được không ít đan dược.
Vợ chồng Lăng thị vốn định đưa con gái về trị liệu, nhất là Tần Lan Thư, xưa nay bà bài xích Lâm Bắc Thần, càng kiên quyết không cho con gái ở lại doanh trại, nhưng sau khi nhìn thấy đủ loại đan dược và thần thảo của trung tâm y tế, Tần Lan Thư lập tức thay đổi chủ ý.
Hai vợ chồng họ luôn canh giữ ở bên giường bệnh của con gái.
Khi Lâm Bắc Thần đi vào liền nhìn thấy thành chủ đại nhân Lăng Quân Huyền đang quỳ trên hai viên gạch vụn trên mặt đất, cố gắng giải thích cái gì đó.
Thành chủ phu nhân sắc mặt không vui vẻ.
Nhìn thấy Lâm đại thiếu gia tiến vào, khóe miệng Lăng Quân Huyền giật giật, bỗng dưng mặt không đổi sắc chậm rãi đứng lên, nét mặt mừng như điên nói: “Ha ha, thiết đầu gối công của ta rốt cục đột phá, phu nhân, may mà có bà giúp đỡ, ta sắp thiên hạ vô địch rồi...”
Trên mặt Tần Lan Thư hiện lên một tia bất đắc dĩ, bà đành phải
phối hợp nói: “Chúc mừng lão gia.”
“Ha ha ha, cùng vui cùng vui thôi.”
Lăng Quân Huyền mỉm cười, quay đầu lại mới nhìn thấy Lâm Bắc Thần đi vào: “Ấy! Bạn học Lâm sao lại tới đây... Ha ha ha, tới đúng lúc lắm, thần công của ta đại thành nên đang muốn tìm người luận bàn một chút, ngươi là đối tượng không tồi...”
Mí mắt Lâm Bắc Thần giật giật.
Ta không dám.
Ta sợ không cẩn thận một cái đấm chết ngươi.
“Ha ha, cha... Thần công của thành chủ đại nhân có một không hai, có thể nói là tuyệt đại song kiêu với ta, đều là người nhà mình, cần gì phải tự giết lẫn nhau. “ Lâm Bắc Thần vội vàng khen ngợi.
“Đúng, ngươi nói cũng có lý.”
Lăng Quân Huyền dáng vẻ nghiêm túc nói: “Vậy thì thả cho ngươi
một con đường sống.”
“Đa tạ Lăng thành chủ.” Lâm Bắc Thần nể mặt lão Lăng.
Dù sao con gái người ta vì mình mà hiện tại còn hôn mê trên giường.
Lùi lại một bước, cho dù không có chuyện Lăng Thần, vậy cũng không thể trực tiếp chọc thủng một nam nhân cố gắng duy trì uy nghiêm và lòng tự trọng quật cường cuối cùng.
Có điều thành chủ đại nhân mất uy danh ở trong nhà không gương nổi thật sự là một vấn đề rất lớn.
Đã là nam nhân thì không thể như thế.
Điểm này nhất định phải cẩn thận học tập một chút, trước kia trên địa cầu ta đặc biệt thích một thủy văn đại thần loạn thế cuồng đao đỉnh cấp, địa vị của hắn ở trong nhà cực kỳ cao, muốn rửa chén liền rửa chén, muốn lau nhà liền lau nhà, ai cũng không kiềm chế được hắn.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ trong lòng, lại hành lễ với phu nhân thành chủ sắc mặt nghiêm túc kia: “Tham kiến bá mẫu.”
Trước kia gọi là Lăng phu nhân, hiện tại tính nết thay đổi trực tiếp gọi bá mẫu.
Ánh mắt Tần Lan Thư hiện lên một tia dị sắc, không làm khó hắn, gật đầu đáp lại, không nói gì.