Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 114: Đinh Tam Thạch rốt cuộc là đi đâu nhỉ?




"Phương Tiểu Bạch ta nợ ngươi một nhân tình, về sau nhất định sẽ trả."

Nói xong liền lãnh đạm ôm quyền, chắp tay:"Các hạ xin lưu lại danh hào đi."

Dù trước đây hai người đã từng đối mặt bên trong doanh trại của kì thi dự tuyển nhưng lúc này Lâm Bắc Thần đã cải trang cho nên bây giờ dù đứng trước mặt nhưng nàng vẫn không hề nhận ra hắn.

Lâm Bắc Thần cũng không đáp lại mà chỉ liếc mắt nhìn Nhạc Hồng Tuyết đang cúi thấp đầu đứng ở một bên sau đó liền lắc đầu rồi quay người rời đi.

Không nên có quá nhiều quan hệ và tiếp xúc với người của thế này, đây chính là nguyên tắc thứ nhất trong cách làm việc của Lâm Bắc Thần.

Mà nhất là đối với những ân oán, tranh đấu giữa các bang phái với nhau thì càng không nên dây vào, tránh cho việc rước hoạ vào thân.

Chẳng qua là một tiểu hài tử thông minh, hiền lành như Nhạc Hồng Tuyết tại sao lại có liên quan tới các thành viên bên trong bang phái chứ ?

Đáng tiếc.

Thấy được thân ảnh của Lâm Bắc Thần lúc này đã biến mất ở phía xa, Phương Tiểu Bạch cuối cùng cũng không gắng gượng nổi nữa, thân hình mềm nhũn sắp ngã, Nhạc Hồng Tuyết đứng đó vội vàng ra đỡ lấy, khẩn trương hỏi: "Tiểu Bạch tỷ, tỷ.... Tỷ sao rồi?"

Phương Tiểu Bạch thở dốc, khó khăn nói :"Không có việc gì, là do lúc trước ta phải cưỡng ép vận công để bức ra một bộ phận chất độc gây tê dại nên khiến cho Huyền khí trong nội thể có chút rối loạn, mà người thanh niên vừa rồi chắc đệ có biết chứ ?" Nhạc Hồng Tuyết nghe vậy liền đem tất cả sự tình trong buổi chiều tại quán trọ Duyệt Lai ra thuật lại toàn bộ.

"Hắn nhờ đệ chuẩn bị đồ ăn mang tới Trúc Viện bên trong học viện Sơ Cấp Số 3 vào sáng ngày mai hả?" Phương Tiểu Bạch dường như có một suy nghĩ loé lên trong đầu. Nhạc Hồng Tuyết đứng một bên đỡ lấy nàng, vừa đi vừa thấp giọng nói:"Đúng vậy, vị ca ca này nói chuyện rất có lễ phép, hơn nữa cũng cực kì khách khí, sau khi xong việc còn cho đệ thêm một đồng tiền tiền boa."

"Mấy đại biệt viện bên trong học viện Sơ Cấp Số 3 đều là nơi chỉ có những đại nhân vật mới được phép vào ở, người này thoạt nhìn không lớn lắm, cũng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, lại đeo mặt nạ nên không thể thấy rõ được dung mạo..... Được rồi, tất nhiên là vì không muốn lộ ra danh tính nên mới làm vậy, căn bản là không để những thành viên trong bang phái như chúng ta vào mắt."

Phương Tiểu Bạch tự giễu một câu, sau đó lại hỏi: "Tiểu Tuyết, có phải đệ cảm thấy thái độ vừa rồi của ta với người kia là quá lạnh nhạt đúng không ?"

Nhạc Hồng Tuyết trầm mặc không nói.

Phương Tiểu Bạch thấy vậy thì thở dài một hơi, nói:"Đệ ấy, thật sự là quá thiện lương rồi, không hiểu được thế giới này có bao nhiêu sự nguy hiểm và đen tối đâu. Những năm gần đây tỷ ở trong bang phái đã từng gặp phải không biết bao nhiêu sự tình âm tà quỷ dị, tỷ đã thấy đồng môn huyết mạch tương tàn lẫn nhau, thấy được những kẻ vì lợi mà quên nghĩa, thấy được những kẻ trở mặt vô tình, cũng từng thấy được những gương mặt hiên ngang lẫm liệt chỉ trong trong chớp mắt liền biến thành nham hiểm độc ác, rất nhiều người sau khi chết thì bị vứt xác nơi đầu đường xó chợ, chết không nhắm mắt......Cũng may là vừa rồi người kia không hề có ác ý, nếu không thì chỉ sợ giờ đệ đã là người chết rồi."

"Tiểu Bạch tỷ, thật ra thì đệ cảm thấy tín nhiệm đôi lúc cũng rất..." Nhạc Hồng Tuyết cố gắng giải thích.

"Câm miệng." Phương Tiểu Bạch nghiêm nghị quát.

Nhạc Hồng Tuyết sợ run người, không dám nói thêm gì nữa.

Phương Tiểu Bạch lại thở dài một hơi rồi thò tay lấy ra một vật từ trong ngực đưa cho Nhạc Hồng Tuyết, sau đó nói: "Đây là Bạch Ngọc Đoạn Tục Cao, cầm lấy rồi đem về cho tỷ tỷ của đệ đi, có nó thì gân tay của tỷ tỷ đệ hẳn là sẽ khôi phục lại như bình thường."

Nhạc Hồng Tuyết thấy vậy thì lập tức áy náy nói: "Nếu không phải là vì chỗ thuốc này thì Tiểu Bạch tỷ với Đại Tráng ca cũng sẽ không bị người của Thiên Lý Hành mai phục dẫn đến bị thương, tất cả cũng bởi vì đệ mà ra..."

"Đừng nói như vậy." Phương Tiểu Bạch nở nụ cười, nói:"Tỷ chỉ không tín nhiệm đối với người ngoài và người xa lạ, sau này rồi đệ sẽ hiểu....Còn nữa, đệ bây giờ đã là thành viên của Tật Phong Huynh Đệ đoàn, mà tất cả thành viên của Tật Phong Huynh Đệ đoàn chúng ta đều là những hài tử số khổ, do đó càng phải đồng cam cộng khổ, hỗ trợ lẫn nhau nhiều hơn. Nếu chính chúng ta không tự giúp mình vậy thì ai sẽ giúp chúng ta? Trông cậy vào những vị quan lão gia cao cao tại thượng kia sao? Được rồi, đệ mau đem thuốc về đi, tỷ sẽ mang theo đại tráng trở về chữa thương."

Hai người nói với nhau thêm vài câu, đợi Phương Tiểu Bạch dần khôi phục sức mạnh thì hai người cũng tách ra trong ngõ hẻm.

. ....

. ....

Ngày hôm sau.

Hôm nay là ngày dạy học.

Thời điểm Lâm Bắc Thần đi tới Lớp 9 của năm thứ hai liền được nghênh đón bằng một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Lớp trưởng Doãn Dịch dẫn đầu toàn bộ đám người,

cùng nhau nghênh đón thần tượng trở về.

Đúng vậy, Lâm Bắc Thần bây giờ đã trở thành thần tượng của toàn bộ đệ tử năm thứ hai, thậm chí là của cả học viện Sơ Cấp Số 3.

Trong khoảng thời gian suốt mấy chục năm nay thì đây chính là một trong hai đệ tử đầu tiên của năm thứ hai tiến vào vòng thi đấu Thiên Kiêu Tranh Bá.

Lần này, toàn bộ học viện Sơ Cấp Số 3 có được tổng cộng bốn người tiến vào vòng thi đấu chính thức, bao gồm năm nhất là một "ngựa ô" mới nổi, năm thứ hai thì có Lâm Bắc Thần cùng với Nhạc Hồng Hương, năm thứ ba thì có Hàn Bất Phụ. Đây có thể coi là một kỷ lục kể từ khi học viên số ba được sáng lập tới giờ, nhất là Lâm Bắc Thần khi tham gia thi đấu dự tuyển đạt được thành tích đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, lại càng là lần đầu tiên trong lịch sử đạt được kết quả cao như vậy.

Chỉ là khoá học về Huyền khí kế tiếp lại do một giáo viên khác dạy, điều này khiến cho Lâm Bắc Thần có chút thất vọng, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Đinh Tam Thạch quả nhiên là có việc gì đó rồi.

Ông ta rốt cuộc là đi đâu nhỉ?

Lâm Bắc Thần mải mê suy nghĩ, không biết từ lúc nào đã ghé vào trên bàn học ngủ thiếp đi.

Giáo viên đang giảng bài thấy cảnh này thì cũng chỉ có thể lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Còn có thể nói gì nữa đây?