Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 113: Không quen biết nhau




Mẹ kiếp?

Bỏ chạy rồi à?

Nhân lúc mình liều sống liều chết chiến đấu, ba tên này lại bỏ chạy rồi à? Lâm Bắc Thần ngay lập tức oán thầm trong lòng

Đồ không có lương tâm!

Trong lòng hắn phỉ nhổ vô hạn, nhìn về phía đại hán đầu trọc nói: "Các ngươi là người của bang phái nào?"

Đại hán đầu trọc nghiến răng, nén đau đớn nói: "Người của thương hội Thiên Lý Hành có xích mích với Tật Phong Huynh Đệ đoàn, cho nên mới bày kế để đối phó với ba quản gia của Tật Phong Huynh Đệ đoàn... tiểu huynh đệ, ngươi không phải là người của Tật Phong Huynh Đệ đoàn, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chi bằng chúng ta làm hoà ở đây, ngươi thấy sao?"

Nhìn thấy ba người Phương Tiểu Bạch trực tiếp bỏ chạy mà không ở lại giúp đỡ Lâm Bắc Thần, hắn hiểu ra rằng mình đã phán đoán sai lầm, nhận một người qua đường làm lão đại của Tật Phong Huynh Đệ đoàn, giao chiến với một con đại ‘Ô Long’, mấu chốt là người qua đường này còn có phần mạnh mẽ đáng sợ, khiến hắn bây giờ hối hận đến xanh cả ruột rồi.

Thương hội Thiên Lý Hành?

Đây là thương hội lớn hạng nhất ở Vân Mộng thành.

Nghe nói nó độc quyền buôn bán 70% chè, quặng sắt và bông vải trong thành, tài lực cực kỳ nồng hậu.

"Cút đi."

Lâm Bắc Thần nói.

Đám người đại hán đầu trọc giống như được đại xá, không dám nói thêm câu nào nữa, xoay người bỏ chạy, rời khỏi con hẻm.

"Những người này có lẽ chỉ là tiểu binh sĩ của thương hội Thiên Lý Hành. Thực lực của tên đại hán đầu trọc kia còn chưa đạt đến cấp võ sư, cho nên mới có thể bị ta đánh bại. Đoán chắc người này cũng không có địa vị gì trong thương hội, đối phó với ba quản gia của Tật Phong Huynh Đệ đoàn, thương hội Thiên Lý Hành mới tuỳ ý phái ra một nhân vật nhỏ như vậy, suýt chút nữa đã trừ khử được Phương Tiểu Bạch. Xem ra lực lượng giữa hai thế lực có sự chênh lệch rất lớn."

Lâm Bắc Thần đi ra ngoài hẻm, trong lòng tùy ý cân nhắc. Đột nhiên, sắc mặt của hắn liền thay đổi.

"Chết tiệt!"

Vừa rồi rõ ràng là cơ hội tốt để tống tiền, cướp của người giàu chia cho người nghèo, phải khiến đám người của tên đại hãn đầu trọc giao nộp tiền vàng và đồ đạc trên người chứ?

Kết quả lại trực tiếp thả bọn họ đi rồi.

Ôi.

Thất sách.

Thất sách mà.

Xem ra bởi vì gần đây ta kiếm được chút tiền từ việc bán huy hiệu cho nên đã phiêu quá rồi, đổi lại là trước đây, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn họ như vậy, mỹ đức truyền thống cần cù tiết kiệm không được đánh mất.

Lâm Bắc Thần không ngừng kiểm điểm trong lòng.

Ai mà biết, vừa mới đi ra khỏi con hẻm chừng ba trăm mét, một bóng người đột nhiên lao ra, quỳ phịch trước mặt hắn, khấu đầu nói: "Đa tạ đại hiệp giúp đỡ, tiểu nhân Nhạc Hồng Tuyết, đa tạ đại hiệp.”

Lại là tên tiểu nhị đó.

"Này, không phải ngươi đã bỏ chạy rồi à?"

Lâm Bắc Thần bất ngờ nói, liền đỡ tiểu nhị đứng dậy.

"Hả? Sao có thể là ngài? Ngài là vị chập tối nay..." Tiểu nhị cuối cùng cũng nhận ra Lâm Bắc Thần.

Hắn rất xấu hổ nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi để cứu Tiểu Bạch tỷ, thêm với không biết thân phận của ngài, cho nên mới ngay lập tức đưa Tiểu Bạch tỷ rời đi, vốn không phải là cố ý lấy oán báo ân, bỏ lại ngài....Sau khi thu xếp ổn thoả cho Tiểu Bạch tỷ, ta đã lập tức quay trở lại... ”

"Ngươi quay lại đây là định làm cái gì?"

Lâm Bắc Thần hỏi.

Tiểu nhị Nhạc Hồng Tuyết không chút do dự nói: "Đương nhiên là đến giúp đỡ. Lỡ như ngài không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù ta có liều cái mạng này, cũng phải tìm cách cứu được ngài."

Lâm Bắc Thần nhìn biểu hiện của đứa trẻ này thì biết rằng hắn không phải là đang nói dối.

Bằng không, hắn cũng không cần phải quay trở lại.

"Ngươi tên Nhạc Hồng Tuyết, vậy Nhạc Hồng Hương là..." Lâm Bắc Thần nhớ đến thông tin mà tiểu nhị tiết lộ trong quán trọ Duyệt Lai, nảy sinh một số liên tưởng.

"Hắn không quen biết Nhạc Hồng Hương nào cả."

Một giọng nữ lạnh lùng hơi cứng đầu từ trong con hẻm tối tăm gần đó truyền đến: "Tuy tên rất giống nhau, nhưng hai người không có bất kỳ quan hệ nào."

Lúc này, từ phía ngã rẽ bên đường xuất hiện một thân ảnh đang chậm rãi bước tới, mái tóc đen được cắt ngắn đến ngang tai, trên người mang theo một mùi máu tanh nhàn nhạt cùng với đó là ánh đèn đường lờ mờ trong đêm tối giúp tô đậm cho một khuôn mặt vốn đã đoan chính, xinh đẹp lại càng thêm phần anh khí, lăng lệ.

"Tiểu Bạch tỷ, tại sao tỷ lại tới đây?" Nhạc Hồng Tuyết vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy lại đỡ.

Rõ ràng là vừa rồi Tiểu Bạch tỷ đã trúng phải châm độc gây tê dại nên không thể cử động được cơ mà?

"Đứng qua một bên". Phương Tiểu Bạch không hề khách khí trừng mắt liếc về phía Nhạc Hồng Tuyết, ánh mắt cực kỳ ác liệt.

Lúc đầu vốn là đã thành công thoát hiểm rồi,vậy mà không ngờ tiểu tử này cứ nhất quyết phải quay trở lại cho bằng được, nhỡ mà lại gặp phải nguy hiểm nữa thì tính sao bây giờ? Nếu không phải là do lo lắng cho sự an toàn của hắn thì mình làm sao lại có thể mặc cho Huyền khí đang hỗn loạn bên trong người mà liều mạng cưỡng ép vận công bức ra một bộ phận chất độc trong cơ thể rồi gắng gượng chạy tới đây chứ.

"Vâng." Nhạc Hồng Tuyết lúc này không khác gì một tiểu hài tử do phạm phải sai lầm mà bị phụ mẫu trách phạt, cúi đầu chậm rãi bước đi bên cạnh Phương Tiểu Bạch. Cuối cùng, ngẫm nghĩ thế nào mà hắn lại bổ sung thêm một câu: "Tiểu Bạch tỷ, vị ca ca này là người tốt ....."

"Câm miệng." Phương Tiểu Bạch lần nữa trừng mắt nhìn về phía tiểu đệ.

Lần này thì Nhạc Hồng Tuyết đã triệt để sợ hãi, không dám mở miệng nói thêm gì nữa.

"Chuyện vừa rồi .... ". Phương Tiểu Bạch nhìn lướt qua Lâm Bắc Thần, sau đó lãnh đạm nói:"Mặc dù không phải là ngươi chủ động giúp đỡ, nhưng vẫn phải đa tạ, ít nhất là nhờ có ngươi nên ba người chúng ta mới có thể tranh thủ được thêm một ít thời gian."

Lời nói này thật sự rất không khách khí nhưng Lâm Bắc Thần cũng không vì thế mà cảm thấy tức giận.

Bởi vì những lời mà Phương Tiểu Bạch nói ra chính là sự thật, ngay từ đầu hắn vốn đã không có ý định ra tay.

Nếu không phải là do đại hán đầu trọc tự tìm đường chết, nhầm tưởng hắn là đại lão của Tật Phong Huynh Đệ đoàn thì liệu hắn có ra tay hay không cũng chưa biết được.