Đại doanh của Hải tộc.
Soái đài trung ương.
Một đại kỳ màu lam một mặt tượng trưng cho Vương tộc Tây Hải Đình, bay múa lẫm liệt trong gió rét.
Đồ án bên trên lá cờ là ‘Hải Nham Hoa’, vật tổ huyết mạch của Vương tộc Tây Hải Đình, một loại thực vật đại dương giống như bụi gai lục địa, sinh trưởng trong khe hở của đá núi lửa dưới đáy biển, có sức sinh mệnh khiến người ta khiếp sợ, nghe nói cho dù có đem lá cây cùng với rễ cây của nó nghiền thành bụi phấn thì vẫn có thể tái sinh, tượng trưng cho ta chí kiên cường và huyết mạch của Vương tộc Tây Hải Đình vĩnh viễn không đoạn tuyệt.
Phía dưới đại kỳ, một chiếc xe lăn, một thiếu nữ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trên đó.
Nếu như đám người Cao Thắng Hàn nhìn thấy cảnh này, tất nhiên sẽ vô cùng khiếp sợ.
Trong chủ doanh của đại quân Hải tộc, đại soái thống trị tất cả, lại là một thiếu nữ Nhân tộc.
Thiếu nữ này quá trẻ tuổi, có một gương mặt thoạt nhìn non nớt.
Làn da của nàng trắng như tuyết, mắt to, sống mũi cao, lông mày rậm như phi đao lá liễu tản phát ra một loại uy nghiêm hiếm thấy ở độ tuổi này, dung nhan của nàng hiển nhiên là đã trải qua trang điểm cẩn thận, nhất là mắt to môi đỏ, cùng với cái cằm trắng nõn tinh xảo từng giờ từng khắc đều hơi ngóc lên, tổ hợp lại với nhau, tản phát ra một loại cảm giác cao quý kiêu ngạo mà những người đồng trang lứa không có, nhưng lại giống như tự nhiên mà thành, hoàn toàn thích hợp với hình tượng của nàng.
"Là hắn sao?"
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn trận chiến trên bầu trời phía xa, hơi chuyển động chiếc nhẫn ngọc màu lam nhạt trên ngón giữa tay phải, nhếch mép, chứa đựng một nụ cười yếu ớt không rõ ý vị, nói: "Cái tên ngu xuẩn này tự cho mình siêu phàm, không biết sống chết một mình xông vào đại doanh của ta, chính là đồ đệ mà ông ta lấy làm kiêu ngạo trong miệng của cha ta, cũng là người được gọi là thiên tài kiếm khách đã khiến cho một người đường đường là giáo chủ của Hải thần điện như ngươi, sợ hãi đến mức chạy trốn vào đồng hoang, không muốn đặt chân đến lục địa lần nào nữa?"
Phía sau xe lăn, Dung giáo chủ đã đi rồi quay lại, cúi đầu.
Bà dùng một loại tư thái kính cẩn trước nay chưa từng có, cúi người đáp: "Đúng vậy, công chúa điện hạ vĩ đại, hắn chính là Lâm Bắc Thần, nhân loại mà ngài đã thề muốn diệt trừ."
"Có phải là ngươi đã che giấu chuyện gì hay không?"
Thiếu nữ nhìn trận chiến trên bầu trời, đôi mắt to tròn hơi nheo lại, lông mi màu đen óng ánh, khóe mắt hướng về phía trước, phác hoạ ra một đường cong nhỏ xíu, nói: "Trước đó không phải ngươi nói, tu vi của Lâm Bắc Thần chẳng qua chỉ là võ đạo tông sư, còn chưa đạt đến đại tông sư sao?"
Thân thể của Dung chủ giáo run lên, vội vàng nói: "Chuyện này là thật, ta tuyệt đối không dám có bất kỳ giấu diếm nào."
"Cũng chính là nói..."
Ngón tay của thiếu nữ nhẹ nhàng đập vào tay vịn của xe lăn, nói: "Ngươi cho rằng hắn là trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng này, từ võ đạo tông sư trở thành một thiên nhân?"
"Cái này..."
Dung chủ giáo không biết phải giải thích như thế nào.
Bởi vì phán đoán này, nghe thì quả thực hoang đường đến mức gần như nhược trí. Nhưng hình như... ngoài điều này ra không còn cách giải thích nào khác?
Nếu không, lúc đầu tại sao Lâm Bắc Thần phải giấu diếm thực lực chứ?
"Cái tên phụ thân hời giá rẻ kia của ta còn chưa đạt đến thiên nhân, hắn mới thu nhận đệ tử không đến một năm, ngược lại là phát sau mà đến trước sao? Ha ha ha ha, thật là mỉa mai, rốt cuộc ai mới là sư phụ, ai mới là đồ đệ đây chứ?"
Trong mắt của thiếu nữ xinh đẹp thoáng qua một chút giễu cợt.
Đây chính là cái gọi là Kiếm Tiên của nhân tộc sao?
Ha ha, vĩnh viễn đều dựa vào ăn bám mà sinh tồn.
Trước đây thì dựa vào mẫu thân của nàng.
Còn bây giờ dựa vào đồ đệ của mình.
Một nam nhân bất tài và đáng thương.
Thật không biết, mẫu thân nàng tại sao vẫn nhất quyết bảo vệ ông ta.
Rầm rầm rầm!
Trên bầu trời, động tĩnh chiến đấu càng ngày càng lớn.
Cường giả Hải tộc mang mặt nạ tám lỗ tay cầm kích, dưới sự gia trì của tám vị thuật sĩ của Nhân Ngư tộc, trận chiến với Lâm Bắc Thần khó phân khó giải.
Thiếu nữ lẳng lặng ngồi trên xe lăn, giống như đang xem kịch.
Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng loé lên tia sáng kỳ dị, con ngươi bình thường biến thành thụ đồng giống như động vật máu lạnh, màu đen biến thành màu vàng nhạt, cũng có từng đốm sáng hơi lấp lóe, sâu thẳm thâm thúy, như thể chứa đựng ngàn vạn tinh hà, ở trung tâm nhất của con ngươi phản chiếu ra sự biến hoá thân hình của Lâm Bắc Thần, ghi lại tất cả sự biến hoá của chiêu thức...
Dần dần, trên mặt của nàng hiện ra một tia ngạc nhiên.
Ở một chỗ khác của chiến trường.
Đám người Cao Thắng Hàn trên tường thành, sắc mặt ngưng trọng, từ đầu đến cuối đều đổ mồ hôi thay cho Lâm Bắc Thần.
Quả nhiên, trong đại doanh của Hải tộc có sự tồn tại của cường giả cấp thiên nhân. May mà Lâm đại thiếu thật sự mạnh mẽ, dường như thuận trảm thiên nhân của Hải tộc.
"Xem ra, trong đại doanh của Hải tộc không chỉ tồn tại một vị cảnh giới thiên nhân." Trong đầu của Cao Thắng Hàn hiện ra tia xạ tuyến màu xanh da trời trước đó, biết rõ sức sát thương ẩn chứa trong đó tuyệt đối có thể đả thương thiên nhân—— nếu như trong đại doanh của Hải tộc có hai vị cấp thiên nhân tồn tại, Triều Huy đại thành kia bởi vì có lực lượng mới xuất hiện là Lâm Bắc Thần mà mang tới ưu thế, lại sắp bị san bằng rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Cao Thắng Hàn không khỏi nghĩ lại mà sợ.
May mà xuất hiện một Lâm Bắc Thần.
Bằng không, Triều Huy đại thành lúc này, e rằng đã bị cuộc công hãm được chuẩn bị trọn vẹn của Hải tộc lâm vào địa ngục trần gian rồi.
Phát hiện này khiến trong lòng của Cao Thắng Hàn càng thêm nghi hoặc.
Rốt cuộc đế đô đã xảy ra chuyện gì, đến mức qua một khoảng thời gian dài như vậy, viện quân vẫn trì trệ không đến.
Không lẽ là muốn từ bỏ Phong Ngữ hành tỉnh sao?