Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1127: Ban tên




"Vậy ngươi cảm thấy như thế nào mới được xem là coi ngươi như một con người?"

Lâm Bắc Thần dùng ngón tay giữa xoa xoa mi tâm, một cuộc khảo vấn linh hồn ập đến.

Tiếu Tiếu sững sờ, mở miệng muốn nói, nhưng lại rơi vào suy tư.

Vẻ mặt của hắn dường như có hơi bối rối.

Nhiều lần mở miệng định trả lời, nhưng lời nói tới bên miệng, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, liền nuốt trở lại.

Rõ ràng đó là một câu hỏi đã sớm có câu trả lời, nhưng thời khắc khi nó thực sự được biểu đạt ra, đầu óc của hắn đột nhiên trở nên hỗn loạn, không biết phải diễn tả như thế nào.

Một lúc lâu sau, hắn mới giống như một học sinh không chút tự tin khi đối mặt với sự chất vấn của tiên sinh, mang theo sự rụt rè thử nói: "Có tên cho mình, không cần học tiếng chó sủa, không cần ăn thức ăn của chó, khi có người có thể đứng... ta ... đó là tất cả những gì mà ta có thể nghĩ đến, ta... "

Sau thời gian dài dằng dặc bị ác ma đó giày vò chi phối, trong lòng rõ ràng đã cất giữ rất nhiều đòi hỏi, sớm đã nghĩ xong sẽ sống như thế nào sau khi thoát khỏi ác mà này, nhưng khi hắn thực sự đối diện với câu hỏi này, lại rơi vào trong sự bối rối.

Đến nỗi vào khoảnh khắc này, hắn thậm chí còn không thể nào xác định được rằng như thế nào mới được coi là một con người thực sự.

Lâm Bắc Thần lắc đầu, nói: "Chỉ những thứ này thôi vẫn chưa đủ." "Chưa đủ?"

"Ừm, chưa đủ."

"Vậy......"

"Thiếu một điểm quan trọng nhất."

"Cái gì?"

"Phúc Thụy Đức Mẫu." "Ờ... đó là cái gì vậy?"

"Tự do."

"Tự do?"

“Đúng vậy, tự do lựa chọn, tự do từ chối, và... tự do của linh hồn.” Lâm Bắc Thần bùng cháy linh hồn chập chờn của trung nhị.

Tiếu Tiếu rơi vào trong suy tư. Dần dần, hắn bật cười.

Nụ cười rất khó coi.

Trong tiếng cười trầm thấp, khoé mắt của hắn trào dâng nước mắt.

Hắn từ từ đưa tay lên, che mặt, im lặng khóc thút thít.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giống như một hồi sấm liên tục, hung hãn làm nổ tung trái tim của hắn, quét sạch lớp bụi trần trong lòng.

Lâm Bắc Thần vừa nhìn qua, trong lòng hiện lên một câu "ây da, không tồi".

Ngộ tính không tồi.

Cái gọi là sinh mệnh quý giá, tình yêu còn quý giá hơn, nếu như vì tự do, hai thứ đều có thể từ bỏ, một đại tông sư võ đạo ở dưới đã không còn giống như Tiếu Tiếu, hiển nhiên là sớm đã không có hạng mục lựa chọn là tình yêu rồi, vậy thì chỉ còn lại tự do thôi.

"Đại thiếu gia, ta muốn đổi tên, xin đại thiếu hãy ban tên."

Hoạn quan đại tổng quản ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt, ánh mắt trở nên kiên định, có chút màu sắc trước giờ chưa từng thấy qua.

"Ban tên?"

Lâm Bắc Thần nhìn sự thay đổi trong biểu hiện của Tiếu Tiếu, trong lòng mừng thầm, thản nhiên nói: "Ô hô hô, chuyện này thật là ngại quá, ta lại không phải là cha ngươi, làm sao có thể ban tên...đúng rồi, ngươi họ gì?"

Đúng là dễ lay chuyển.

Có vẻ như cuộc đối thoại tràn đầy triết học của ta đã ngay lập tức truyền linh hồn vào tên thái giám chết tiệt này.

“Họ Lâm”

Tiếu Tiếu nói.

Hả?

Lâm Bắc Thần có hơi ngạc nhiên.

Tên thái giám chết tiệt này hóa ra lại là người trong tộc của mình? Nếu là họ Lâm, thì gọi là ...

"Lâm Hồn."

Đôi mắt của Lâm Bắc Thần liền sáng lên. Truyền vào linh hồn.

Đôi mắt của Tiếu Tiếu cũng sáng lên. Lâm Hồn?

Linh hồn tự do?

Hắn cảm thấy rằng mình đột nhiên đã hiểu được ý nghĩa trong cái tên, cũng cảm nhận được niềm hy vọng và gửi gắm của Lâm Bắc Thần dành cho mình.

Lâm đại thiếu thực sự là có lòng rồi.

Tiếu Tiếu...ờ, không, Lâm Hồn ngay lập tức thành thực hành lễ, lớn tiếng nói: “Đa tạ đại thiếu ban tên, từ này về sau, Lâm Hồn sẽ đi theo bên cạnh đại thiếu, làm tuỳ tùng cho ngài, xông pha khói lửa, chết không từ nan.”

Lâm Bắc Thần xua tay, nói: "Đừng, ta còn chưa đồng ý sẽ thu nhận ngươi."

Ngươi lại không phải là nữ thần, nói muốn đi theo ta liền chấp nhận, vậy thì mất mặt đến thế nào chứ?

Trước tiên xem thử bên trong kho báu có cái gì.

Nếu như kho báu đầy ắp thì sẽ cân nhắc đến vấn đề có thu nhận hay không.

Dưới sự dẫn dắt của đại hoạn quan Lâm Hồn, Lâm Bắc Thần cầm theo chìa khoá bí mật kiếm tệ đồng thau, bước nhanh về phía mật điện dưới lòng đất.

Dọc đường đi, khu vực thành thứ năm không thấy bóng người.

Rõ ràng là tin tức về sự bại vong của Lương Viễn Đạo đã được lan truyền ra ngoài, các tay sai trong pháo đài ở khu vực thành thứ năm đều đã tan đàn xẻ nghé, nắm bắt thời gian chạy thoát thân rồi, khắp nơi đều tràn đầy khí tức đìu hiu tiêu điều, vô cùng lộn xộn.

Sau thời gian một nén nhang.

"Chính là ở đây."

Lâm Hồn đưa Lâm Bắc Thần tiến vào mật điện, thông qua một thông đạo màu đen, đi đến trước một cánh cổng đồng thau hai cánh cao ba mét, rộng hai mét.

Cánh cổng đồng thau tràn đầy cảm giác cổ kính.

Phẩm chất tương tự như Kiếm Tệ đồng thau.

Nhưng mà, hiển nhiên là thường có người dùng vải dầu lau dọn, cho nên bề mặt trơn nhẵn, không có vết rỉ nào, hoa văn rõ ràng, các bức tranh ở cổng được chạm khắc tinh xảo, hình ảnh thể hiện là một số lượng lớn tà ma có đầu người thân rồng quỳ trên mặt đất, cầu nguyện và sùng bái một cái Cổ Kính bằng đồng thau kỳ dị hình tròn lơ lửng trên bầu trời, giống như đang tiến hành một loại lễ tế thần thánh nào đó.

Hai cánh cửa kín kẽ.

Lâm Hồn lần lượt chuyển động hai cái vòng gõ cửa trên cánh cửa. Cót két két!

Âm thanh của cơ quan kim loại chuyển động vang lên.

Trung tâm khe cửa xuất hiện một cái lỗ tương tự như rãnh.

"Không có bất kỳ dao động năng lượng nào. Hai cánh cửa hoàn toàn được đóng kín bởi luyện kim cơ quan thuật. Ngay cả thần minh nếu như không đi đến trước cổng, cũng không thể nào dựa vào sự cảm thức năng lượng mà phát giác được sự tồn tại của cánh cổng đồng thau.”

Lâm Bắc Thần nhét kiếm tệ đồng thau vào trong lỗ rãnh. Két két két!

Tiếng cơ quan chuyển động càng vang lên rõ ràng hơn.

Hai cánh cửa từ từ mở vào trong.

Một luồng không khí hơi mốc đập vào mặt.

Bên trong kho báu hiển nhiên đã không được thông gió trong khoảng thời gian rất dài.

Lâm Hồn rất hiểu chuyện đi trước, lấy ra một viên dạ minh châu, chiếu sáng không gian bên trong kho báu.

Mắt của Lâm Bắc Thần liền lồi lên, tầm mắt tập trung vào viên dạ minh châu màu trắng như trăng kia.

Thứ đồ chơi này trông có vẻ rất đáng giá.

Không ngờ tên thái giám chết tiệt này, tiện tay lấy ra một thứ lại có thể có giá trị phi phàm đến như vậy, sớm biết vậy vừa rồi ta đồng ý cho hắn đi theo rồi, vậy thì đồ của hắn, chẳng phải đều là của ta sao?