Lâm Bắc Thần thậm chí cũng đã bắt đầu suy diễn, Lương Viễn Đạo dùng đầu giả để lừa mình, mục đích là gì?
Hoặc là để khiến mình buông lỏng cảnh giác, sơ suất mà bị đánh lén.
Hoặc là để mình cho rằng hắn thực sự đã chết, không truy sát nữa?
Dù sao thì tên điên Lương Viễn Đạo này tuyệt đối là một tên đại gian xảo.
"Nói thử xem, hắn làm sao có thể chết ở chỗ này."
Lâm Bắc Thần khoanh tay trước ngực, trong mắt không chút che đậy sự nghi ngờ của bản thân.
Tiếu Tiếu đem chuyện Lương Viễn đạo sau khi giả chết trốn thoát kể ra chi tiết một lượt.
Lâm Bắc Thần nghe xong, trong lòng đã tin tưởng mấy phần.
"Tại sao ngươi lại phản bội hắn?"
Hắn lại lần nữa nhìn Tiếu Tiếu một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi không phải là con chó trung thành nhất bên cạnh Lương Viễn Đạo sao?"
Tiếu Tiếu thản nhiên nói: "Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ai sẽ nguyện ý làm một con chó chứ? Huống hồ là làm chó cho loại quái vật điên rồ, sớm đã không còn là con người như Lương Viễn Đạo? Phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội của ta đều chết trong tay hắn, dưới trướng của hắn, ta còn không bằng một con chó, ta đã từ bỏ tất cả của mình, nhẫn nhục chịu đựng là để tìm một cơ hội, khiến cho con quái vật này phải trả giá đắt. Vốn dĩ ta còn cho rằng mình sẽ phải chờ đợi một khoảng thời gian rất rất dài nữa, thậm chí đợi đến khi mình cũng biến thành một quái vật, cũng không đợi được một cơ hội như vậy, không ngờ rằng... ha ha, ông trời đã khiến Lương Viễn Đạo gặp phải một tên càng quái vật hơn như ngài, cuối cùng ta có thể đích thân giết chết hắn.”
"Thật là một câu chuyện thú vị."
Lâm Bắc Thần vỗ tay.
Tiếu Tiếu tỏ vẻ thờ ơ: "Ngài có thể gọi nó là một cuộc phản công của kẻ yếu."
Lâm Bắc Thần trầm ngâm suy nghĩ: "Cho nên, ngươi dùng thủ cấp của Lương Viễn Đạo xem như nhập đội, muốn thay đổi người đại diện, làm con chó cho ta?"
Tiếu Tiếu lắc đầu.
Hắn nhìn Lâm Bắc Thần, trên mặt không có một chút nịnh bợ, trong biểu hiện cũng không có bất cứ sự cầu khẩn nào, hắn gằn từng câu từng chữ nói: "Ta đã không còn muốn làm một con chó nữa rồi, năm đó là ta không được lựa chọn, bây giờ ta chỉ muốn làm một con người. "
"Được."
Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Ngươi đi nói với những người đã chết trong tay ngươi, xem bọn họ có muốn để ngươi làm một con người hay không."
Tiếu Tiếu im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Ta chưa hề đích thân giết chết một người nào cả, ngoại trừ Lương Viễn Đạo."
"Ai mà biết được."
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói, dùng chức năng 'quét' của điện thoại di động quét cái đầu của Lương Viễn Đạo, rất nhanh sao đó đã có câu trả lời.
"Một cái đầu chết của Huyết Ma Kính tộc."
Điện thoại tử thần đã đưa ra mô tả như vậy.
Huyết Ma Kính Tộc?
Đây có phải là chủng tộc tà ma của Lương Viễn Đạo không?
Những tình tiết kỳ quái gia tăng rồi.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Bắc Thần bật tính năng tìm kiếm điểm phát WIFI trên điện thoại.
Sau đó, trong số các tín hiệu có thể kết nối, đã tìm thấy cái tên 'Tiếu Tiếu'. Hơn nữa tín hiệu trực tiếp đầy ô.
Điều này khiến Lâm Bắc Thần có chút trở tay không kịp.
Hắn có chút ngạc nhiên nhìn hoạn quan đại tổng quản.
Cho dù những gì mà tên này nói trước đó là sự thật, cũng không đến mức chân trước vừa đâm sau lưng ông chủ cũ, chân sau đã lập tức có thiện cảm và trung thành với mình như vậy. Cái này còn ba phải hơn cả nô lệ ba nhà, đúng chứ?
Nhưng bất luận nói thế nào, tổng hợp những thông tin ở trên, Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng có thể chắc chắn 100% về một chuyện—
Lương Viễn Đạo, tên tà ma giết không chết này cuối cùng đã chết rồi.
Chết trong tay con ngựa mà mình đã từng tin tưởng nhất.
Cũng coi như là tội ác chồng chất, bị trừng phạt đúng tội rồi.
Suy cho cùng, thông tin mà điện thoại Tử Thần đưa ra tuyệt đối không thể nào sai được.
Nhưng tiếp theo phải xử lý Tiếu Tiếu như thế nào khiến Lâm Bắc Thần có chút đắn đo.
"Món quà mà ta nói không phải là cái đầu này."
Tiếu Tiếu mở miệng nói, lấy ra một thanh kiếm tệ bằng đồng thau tang thương cổ kính, vết gỉ loang lổ, nói: "Mà là nó."
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần đột nhiên tập trung vào kiếm tệ đồng thau. Trực giác mách bảo hắn rằng đây là một thứ tốt.
"Đây là cái gì?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Tiếu Tiếu nói: “Chìa khóa mở ra kho báu bí mật của Lương Viễn Đạo, chỉ có nó mới có thể mở ra cánh cửa của kho báu, để thiếu gia hoàn toàn lấy được bí tàng tích luỹ mấy chục năm của người đứng đầu Phong Ngữ hành tỉnh.”
Trái tim của Lâm Bắc Thần lập tức đập đùng đùng đùng. Kho báu.
Thực sự là có kho báu.
Mùa thu hoạch đã đến rồi, thời gian vui vẻ bắt đầu rồi. "Có điều kiện gì, ngươi nói đi."
Lâm Bắc Thần quyết định cò kè mặc cả một trận với tên thái giám chết tiệt này. Tiếu Tiếu không nói lời nào, hai tay trình kiếm tệ đồng thau lên.
Ồ?
Lâm Bắc Thần nhận lấy đồng kiếm tệ, nói: "Ý gì vậy?"
Lại có thể không ra giá? Cái này không dễ chơi rồi. Miễn phí mới là đắt nhất.
Tiếu Tiếu nói: "Ta đã thề rằng, nếu như có người có thể giúp ta giết chết Lương Viễn Đạo thì ta sẵn sàng triệt để bán cái mạng này cho hắn, nếu như có thể, ta nguyện từ đây ẩn thân trong bóng tối mà nghe theo hiệu lệnh của thiếu gia ngài, vì đại thiếu mà làm bất cứ chuyện gì không quang minh chính đại, chỉ có một lời thỉnh cầu ... "
Nói đến đây, trong mắt hắn cuối cùng cũng lộ ra một chút khẩn cầu, nói: "Xin coi ta là con người."
Lâm Bắc Thần chấn động trong lòng.
Không hiểu tại sao vào khoảnh khắc này, hắn đột nhiên có chút đồng cảm với tên thái giám chết tiệt này.