Đại hán là thủ lĩnh của kẻ truy sát, trong tay cầm một trọng kiếm với chuôi kiếm hình đầu quỷ, trong lúc vung vẩy, không khí hình thành một vòng xoáy, mạnh mẽ sinh phong, uy lực không thể cản nổi.
Phương Tiểu Bạch không nói lời nào, thân hình nhỏ bé nhảy lùi lại phía sau, giơ tay ngay lập tức bắn ra ba luồng hàn quang, hiện ra hình chữ ‘phẩm’ (品), bắn hạ kẻ địch đang truy sát hai đồng bọn kia của mình ở bên cạnh.
"Ta chặn hậu, các ngươi nhanh chạy đi."
Nàng lâm nguy không loạn, thân pháp rất linh hoạt, thanh kiếm mềm lưỡi nhỏ trong tay co duỗi giống như một con rắn bạc, khi đánh nhau với tên đại hán đầu trọc kia, tay trái không ngừng bắn ra từng luồng ám khí, bắn hạ từng kẻ thù một.
Hai đồng bọn rất tín nhiệm nàng, lập tức xoay người bỏ chạy.
"He he, Phương Tiểu Bạch, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu."
Đại Hán đầu trọc cười lạnh, trọng kiếm trong tay càng trở nên ác liệt hơn, xoay chuyển rồi chém ra, trên thân kiếm loé lên ánh sáng Huyền khí như có như không, sức mạnh vô địch, buộc Phương Tiểu Bạch phải liên tục lui về phía sau.
Đồng thời, trong tay những người khác, từng cây phi châm được tôi luyện thuốc tê không ngừng bắn ra.
Keng keng keng!
Phương Tiểu Bạch dùng thanh kiếm mảnh trong tay tránh phi châm, nhưng lại bị trọng kiếm đâm trúng, nhất thời cổ tay liền rung lên, thanh kiếm mảnh tuột khỏi tay.
May mắn thay, nàng đã phản ứng cực nhanh, một cú nhào lộn, giống như một con rắn, lúc suýt xảy ra tai nạn liền bay lên tránh né, nắm chặt cổ tay bị thương, nhanh chóng rút lui.
Nàng vừa chiến đấu vừa chạy trốn, che chở cho hai đồng bọn của mình.
Nhưng lúc này, lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Sau lưng Lâm Bắc Thần, ở cổng của con hẻm lại có mười sáu, mười bảy phần tử của bang phái lao vào, từ bên cạnh của Lâm Bắc Thần xông qua, trực tiếp chặn đường tẩu thoát của đám người Phương Tiểu Bạch.
"Ha ha, tóm được tiểu tiện nhân này, hôm nay lão tử chính là muốn hái đoá hoa hồng có gai của Tật Phong Huynh Đệ đoàn."
Đại hán đầu trọc cười điên cuồng.
"Từ thủ lĩnh, tới lúc đó cũng để cho các huynh đệ uống ngụm canh đấy."
"Đúng vậy, Phương Tiểu Bạch này chính là một con ngựa mạnh mẽ, các huynh đệ đều muốn cưỡi một chút."
Các phần tử bang phái với đủ lời lẽ bẩn thỉu.
Trận chiến càng trở nên quyết liệt.
Phương Tiểu Bạch với xuất thân từ bang phái đã có thể tiến vào vòng dự tuyển của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, có thể thấy được thực lực, phản ứng và tâm cơ của nàng đều là sự lựa chọn tốt nhất, cho dù ở vào thế bất lợi tuyệt đối nhưng vẫn đang kiên cường chống đỡ, trên người đã có nhiều chỗ bị thương...
"Tiểu Bạch tỷ, tỷ mau đi đi, mặc kệ bọn ta."
Một đồng bọn lớn tiếng hét lên.
Lúc này, Lâm Bắc Thần, người từ đầu đến cuối đều đang xem kịch, cũng đã phát hiện ra rằng, nếu không phải vì bảo vệ hai đồng bọn, Phương Tiểu Bạch đã có thể thoát ra khỏi vòng vây.
Nhưng nàng lại liều chết chiến đấu mà không chạy trốn, chật vật chống đỡ. Sau mấy lần xung kích, trận chiến ngày càng tiến lại gần lối vào hẻm. "Aaaaa......"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Huyết quang phụt ra.
Một đồng bọn khác bị trúng một đao vào vai, một nửa cánh tay của hắn gần như bị cắt rời.
Phương Tiểu Bạch giật mình, vội vàng cấp cứu cho đồng bọn của mình. Kết quả một phần tim, ngực trái của nàng liền tê dại. Nàng đã trúng ma châm, một luồng cảm giác yếu mềm ngay lập tức thuận theo cánh tay trái mà lan tràn.
"Không hay." Nàng giật mình.
"Ha ha ha, nàng ta đã trúng ma châm rồi."
"Lùi, lùi, lùi!"
Tên đại hán đầu trọc thấy vậy liền bật cười, không tấn công nữa, vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ lui ra xa hai mét, đếm từng tiếng, chờ đợi thuốc tê trong người Phương Tiểu Bạch phát tác, mất đi sức phản kháng.
"Tiểu Bạch tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Một đồng bọn khác khóc nức nở xông tới, đỡ lấy Phương Tiểu Bạch. Ồ?
Trong lòng của Lâm Bắc Thần đột nhiên chấn động.
Giọng nói này ...
Có chút quen tai.
Hình như vừa mới nghe thấy ở đâu đó?
Hắn ngưng tụ tầm mắt, hơi tiến lại gần một chút và nhìn kỹ hơn, lúc này mới phát hiện hoá ra đó chính là tiểu nhị lao động trẻ em mà mình đã gặp trong quán trọ Duyệt Lai trước đó.
Tiểu tử này đã thay một kình trang bó sát, cũng đã cải trang một chút, cho nên vừa rồi Lâm Bắc Thần mới không phát hiện ra.
Thật không ngờ tên tiểu tử này cũng là một thành viên của bang phái.
Lâm Bắc Thần sờ cằm.
Vừa rồi hắn chỉ ôm tâm thái xem kịch, nhìn bang phái đánh nhau ở cự ly gần, từ đầu đến cuối đều không có suy nghĩ muốn ra tay dám làm vì việc nghĩa, dù sao thì loại phần tử bang phái này không có người tốt tuyệt đối gì cả, hơn nữa hắn cũng không muốn vướng vào những chuyện như thế này, nghiêm túc thu nợ duy trì điện lượng của điện thoại, nghiên cứu và tìm được phương pháp quay về trái đất là được rồi.
Nhưng mà bây giờ......
Có nên ra tay không nhỉ?
Dù sao thì, ấn tượng mà tiểu nhị này để lại cho mình lúc nãy cũng rất tốt. Là một chàng trai lương thiện và thông minh.
Ngay khi Lâm Bắc Thần đang rất bình tĩnh nghiêng người sang một bên cân nhắc, tên đại hán đầu trọc kia lại đưa mắt liếc nhìn Lý Mục, nâng trọng kiếm trong tay lên, lớn tiếng nói: "Tóm lấy hắn cho ta."
Lâm Bắc Thần :)?
Ý gì vậy?
Ta vẫn chưa quyết định ra tay, ngươi đã muốn đánh ta rồi à?
Chỉ nghe thấy đại hãn đầu trọc cười lạnh nói: "Ta đã để ý ngươi rất lâu rồi. Ngay từ đầu ngươi đã đứng ở đầu hẻm, không hoảng sợ chút nào cả. Ha ha, nhìn tuổi tác, y phục và dáng người, ngươi chính là lão đại của Tật Phong Huynh Đệ đoàn, đúng không? Các huynh đệ, lên cho ta, giết hắn, chúng ta sẽ lập được đại công.”