Trong lòng Lâm Bắc Thần tràn ngập cảm giác chó má không nói nên lời. Trong đầu của tên đại hán đầu trọc này đang nghĩ cái quái gì vậy?
Trong đầu của cái tên đầu trọc này chứa toàn nước à?
Lại có thể rút ra một kết luận như vậy hả?
Hay là nói, mình với đoàn trưởng của Tật Phong Huynh Đệ đoàn trông thực sự quá giống nhau?
Nhìn thấy đám phần tử bang phái hùng hổ xông tới, hắn có muốn tiếp tục đứng ngoài cuộc cũng không thể được nữa rồi.
"Này, tại sao phải ép ta chứ?"
Lâm Bắc Thần nói, lòng bàn tay nắm vào chuôi kiếm của Thanh Điểu Kiếm.
Bước chân di chuyển.
Trong không khí, tiếng vỗ cánh khi chim cất cánh mơ hồ vang lên.
Đây là ‘hiệu ứng âm thanh’ độc đáo khi thi triển thân pháp nhất Tinh đỉnh phong.
Thân ảnh của Lâm Bắc Thần giống như là một con chim xuyên mây bay đến, nhanh chóng xâm nhập vào trong đám thành viên của bang phái.
Đồng thời rút kiếm.
Vù!
Kiếm quang sắc xanh của Thanh Điểu Kiếm ngay lập tức lóe lên trong con hẻm, giống như từng luồng tia chớp màu xanh, chiếu sáng vào từng khôn mặt đang sững sờ, nhanh đến cực điểm, mắt thường dường như không thể nào bắt kịp.
Xạ Nguyệt Kiếm Pháp.
Người giống như du long, thân giống như tuyết.
Kiếm hoá thành trường cung sáng như trăng.
Phụt phụt phụt!
Máu tươi bắn tung toé trong con hẻm tối tăm.
"Aaaa......"
"Tay của ta......"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên giữa tiếng keng keng ầm ầm của binh khí.
Mũi kiếm của Thanh Điểu Kiếm đã đâm chính xác vào cổ tay của các thành viên bang phái, khiến bọn họ mất đi sức lực nắm giữ vũ khí, lần lượt rút lui.
Lâm Bắc Thần thân hình cực nhanh, lướt qua đám người, mũi kiếm chĩa thẳng vào đại hán đầu trọc.
Mũi kiếm của Thanh Điểu Kiếm giống như ánh trăng đâm vào giữa hai đầu lông mày. Người sau trong mắt loé lên vẻ hung tàn.
"Sơn Nhạc Trọng Kích!"
Sức mạnh hùng vĩ của trọng kiếm một trăm cân, ngay lập tức được thúc động ra.
Đại hán đầu trọc đã phán đoán Lâm Bắc Thần là lão đại của Tật Phong Huynh Đệ đoàn, làm sao có thể không có một chút phòng bị chứ? Trước đó đều là đang âm thầm tích lũy sức mạnh, trọng kiếm lúc này đột nhiên bộc phát, kiếm phong khủng khiếp khuấy động không khí xung quanh, hình thành một cơn lốc xoáy cỡ nhỏ.
Khí cơ khóa giữ Lâm Bắc Thần một cách bền vững.
Hắn không thử ngăn cản hoặc trốn tránh cú đâm của Lâm Bắc Thần mà chẻ thẳng vào trán của Lâm Bắc Thần, một cách đánh mà hai bên đều thiệt hại, cùng huỷ diệt.
Đây chính là phong cách chiến đấu của bang phái.
Đẫm máu.
Tàn bạo.
Chiến đấu dũng cảm và tàn nhẫn.
Hoàn toàn khác với phái học viện.
Lâm Bắc Thần có chút tính toán không chu đáo. Thế là rút kiếm ra chặn lại.
"Ha ha ha ha, chết cho ta."
Đại hán đầu trọc cười điên cuồng.
Bản thân trọng kiếm của hắn đã là một trăm cân, cộng thêm với sức mạnh của đòn đánh và sức mạnh chiến kỹ, một kiếm này chẻ xuống, có sức mạnh bảy tám trăm cân, đủ để ngay lập tức đem đối thủ trẻ tuổi này, cả người lẫn kiếm cùng chẻ làm đôi.
Đây là chiêu thức mà hắn yêu thích nhất.
Dùng một chiêu này, hắn không biết đã đánh giết bao nhiêu đối thủ. Khoảnh khắc tiếp theo----
Keng!
Tiếng hai kiếm va chạm vào nhau vang lên chói tai.
Tia lửa bắn ra.
Trong con hẻm tối tăm, những tia lửa chiếu sáng từng khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng lưỡi kiếm cọ xát vang lên.
Sắc mặt của tên đại hán đầu trọc liền thay đổi.
Bởi vì lực phản chấn từ trọng kiếm truyền đến, lại là lực lượng hậu bị vô tận, cho thấy thể lực của thiếu niên trước mặt này vượt xa so với tưởng tượng của hắn.
Càng bởi vì Thanh Điểu Kiếm trong tay Lâm Bắc Thần vốn không chặn lại hoàn toàn, mà là khi hắn cúi người lao tới, với tư thế kỳ dị hai tay cầm kiếm trên lưng, mũi kiếm chếch xuống một góc 45 độ, trong tiếng cọ sát giữa hai kiếm, đã loại bỏ 70% sức mạnh trong đòn đánh của trọng kiếm.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Bắc Thần liền mượn áp lực của trọng kiếm, cưỡng thế đàn hồi.
Ngay lúc thân hình của hai người đan xen qua nhau, Thanh Điểu Kiếm đã vung ngược trở lại.
Kiếm quang lóe lên, hàn mang sinh diệt.
"Aaaaa......"
Đại hán đầu trọc loạng choạng ngã xuống đất, trên đùi, một vết kiếm hằn sâu đến tận xương, gần như cắt lìa chân trái của hắn.
Điều này khiến cho hắn hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Lâm Bắc Thần tiếp tục giậm chân không ngừng, bước ra Vân Trung Phi Vũ phối hợp với Xạ Nguyệt Kiếm Pháp đâm ra liên tục, dưới tay hầu như không ai đỡ nổi một kiếm, lập tức chém gãy cổ tay của từng thành viên khác trong bang phái.
Một tiếng hét thảm thiết kèm theo tiếng binh khí rơi xuống đất, các thành viên của bang phái đều mất đi năng lực chiến đấu.
Xoẹt!
Lâm Bắc Thần lúc này mới thu kiếm trở lại vỏ.
Ahhh.
Thực là phóng khoáng con mẹ nó!
Chính hắn cũng không nhịn được mà khen ngợi bản thân một câu.
Trong một con hẻm tối tăm, vào một đêm trăng sáng, một người một kiếm, thấy việc nghĩa hăng hái làm, giống như kiếm tiên giáng trần.
Chậc chậc chậc.
Thật là một kiếm công tử nhanh nhẹn trong thời đại hỗn loạn đen tối.
Mặc dù thời gian hoạt động của hai APP Xạ Nguyên Kiếm Pháp và Vân Trung Phi Vũ vẫn chưa lâu, nhưng cũng đã miễn cưỡng đạt đến cảnh giới 'nhìn sơ lối đi'. Loại chiến kỹ cấp Tinh này thi triển ra, mang lại cho Lâm Bắc Thần một cảm giác đắm chìm trong thế giới kiếm hiệp, lâng lâng như tiên.
Khiến người ta say đắm.
Lâm Bắc Thần chậm rãi quay người lại, đang chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận lời cảm tạ của ba người Phương Tiểu Bạch, sau đó giả vờ trả lời hời hợt một câu ‘chuyện nhỏ ấy mà, không đáng nhắc đến’, ai mà biết được, vừa quay đầu nhìn lại liền phát hiện trong con hẻm sớm đã không còn bóng dáng của ba tên kia nữa.