Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1107: Gặp lại




Lâm Bắc Thần nhắm mắt lại, cảm nhận một hồi lâu, không hề có cảm giác lửa cháy thiêu thân bừng bừng.

Hả?

Hắn mở mắt ra.

Sau đó liền nhìn thấy một bóng dáng khá khắc sâu trong ký ức, nhưng dường như lại có chút xa lạ.

Một đường cong tinh tế và duyên dáng.

Không cao không thấp.

Không mập không gầy.

Tất cả các tỷ lệ, tất cả mọi thứ đều vừa phải.

Nếu như phải nói là có một chút xíu mất cân đối, đó chính là đôi chân quá mảnh mai, vượt quá tỉ lệ bình thường-- Nhưng đối với Lâm Bắc Thần, đây chẳng phải là thêm một hạng mục nhiếp hồn đoạt phách sao?

Thậm chí khi nhìn từ góc độ phía sau bên của hắn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đường nét của phần ngực ngọc ngà, không lớn không nhỏ nhưng lại thẳng tắp như búp măng.

Với độ nhạy cảm và trình độ chuyên nghiệp của Lâm Bắc Thần đối với phương diện này, trong trí nhớ của hắn, thiếu nữ có đường nét bóng lưng hoàn hảo như vậy, đặc biệt là khuôn ngực đẹp như vậy, chỉ có một người.

Lăng Thần.

Thiên Kiêu của Vân Mộng thành năm xưa.

Lâm Bắc Thần mở to mắt, tim đập loạn xạ.

Lại là thiếu nữ lần đầu tiên gặp mặt đã cưỡng chế muốn làm vợ cả của ta.

Ồ.

Không ngờ qua khoảng thời gian lâu như vậy, dưới tình huống ta cố tình ghẻ lạnh nàng, nàng vẫn còn nhớ ta mãi không quên đến vậy.

Chết tiệt, ta đây không có chỗ nào là không có mị lực.

"Người không sao chứ?"

Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói.

Tên ma vật có ngoại hình ngưu ma vừa rồi, ma hoả phun ra có sức sát thương vô cùng kinh người. Mặc dù cơ thể của Lâm Bắc Thần không thể cử động được, nhưng nhận thức lại rất rõ ràng, hắn có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng cho dù mình có ở trạng thái đỉnh phong bị ma hỏa này phun vào mặt, e rằng cũng phải chín bảy phần rồi.

"Vẻn vẹn chỉ là một Huyết Ma nhỏ bé, có thể làm gì được ta chứ?"

Lăng Thần chậm rãi thu hồi nắm đấm, hơi quay đầu lại, góc nghiêng xinh đẹp khiến người ta tim đập thình thịch, khóe miệng nở nụ cười vô cùng tự tin nói.

Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cú đấm này có lại có thể chặn được Ma hoả quang trụ ư? Tiểu Thần Thần lại có thể mạnh mẽ như vậy?

Đúng rồi.

Ngay từ đầu đã biết trong cơ thể nàng có một luồng sức mạnh rất kỳ dị. Khi kích hoạt, có thể chống lại đại tông sư võ đạo.

Không ngờ rằng trải qua khoảng thời gian dài như vậy, Tiểu Thần Thần đã khống chế luồng sức mạnh trong cơ thể của mình tốt như vậy, có thể đối kháng với 'Lương Viễn Đạo' cấp thiên nhân.

Thiếu nữ đầu tiên chủ động theo đuổi ta hồi đó. Không hổ là vợ cả.

Lâm Bắc Thần vui mừng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này-

Đùng.

"Lương Viễn Đạo" hất đuôi một cái.

Lời của Lăng Thần đang nói nửa chừng thì bị cái đuôi khổng lồ giống như xiềng xích này hất bay, giống như đạn pháo hung hãn đập xuống đất cách xa ngoài trăm mét, tạo ra một hố lõm hình chữ '夹'.

Lâm Bắc Thần: ¯¯.

Bị hất bay?

Không phải là vì nói chuyện với ta cho nên mới bị phân tâm đấy chứ?

Vợ cả sẽ không... chết chứ?

Trái tim của hắn ngay tức khắc nhảy lên đến cổ họng, chật vật chạy tới.

Xoẹt!

Một luồng sáng màu đỏ kỳ dị loé lên giống như sấm sét.

Bùm!

Thân hình to lớn của 'Lương Viễn Đạo' giống như bị một cái búa khổng lồ đánh trúng, đầu ngửa ra sau, lảo đảo lùi lại, sau đó ngã ầm xuống đất.

Mặt đất chiến đấu kịch liệt.

Chấn động đến mức mọi người xung quanh đều giống như bọ chét trên mặt trống.

Khói mù mịt khắp nơi.

Luồng sáng màu đỏ kia hoá thành thân hình của Lăng Thần, nắm lấy đôi sừng của con ngưu ma 'Lương Viễn Đạo', song quyền đấm ầm ầm ầm.

Từng quyền một, sức mạnh tăng vọt.

Dư ba đáng sợ lan tràn ra, quét qua xung quanh giống như một trận cuồng phong. Lâm Bắc Thần cũng bị cuốn bay.

Hắn không khỏi nhìn trân nghẹn lời mà thầm nghĩ: Tại sao thực lực của vợ cả lại mạnh mẽ như vậy? Cho dù là sức mạn nhục thân ván bộ thiên nhân ở trạng thái đỉnh phong như ta, e rằng cũng không thể chịu nổi nắm đấm nhỏ bé của nàng, một quyền này giáng xuống ta sẽ phải khóc rất lâu...

Một lực mềm mại từ phía sau truyền đến.

Hương thơm quen thuộc ập đến.

"Thiếu gia..."

Thiên Thiên cưỡi con sói xanh Tiểu Nhị ánh điện ngang dọc, liều mạng xông vào chiến trường, ôm lấy Lâm Bắc Thần, thoát ly khỏi trung tâm dư âm của chiến trường.

"Ngoao ngoao ngoao..."

'Lương Viễn Đạo' phát ra tiếng gầm tức giận, bồn máu mở rộng ra, bên trong lại có mùi lưu huỳnh xộc mũi ngưng tụ, lập tức ma hoả màu đỏ thẫm lại phun ra.

Lăng Thần khoanh đôi tay bảo vệ trước người.

Đó cũng là ánh sáng màu đỏ từ giữa cổ tay bắn ra, hình thành một bức tường Huyền khí to bằng phù văn cổ xưa đan xen lưu chuyển, dập tắt ma hoả diệt thế này.

Nhưng lực chấn động đã đánh nàng văng ra xa cả trăm mét.

'Lương Viễn Đạo' nhân cơ hội này đứng lên, trở người đứng dậy, xoay chuyển thân thể, vung cái đuôi ma tính cổ quái vù vù sinh phong, giống như một cái roi thần, để lại từng đạo tàn ảnh trong hư không, quất về phía Lăng Thần.

"Nghiệt súc."

Thân hình của Lăng Thần lấp loé chuyển động, tư thế ưu nhã, suýt xảy ra ta nạn, tránh né một hồi, tay phải nắm lấy cổ tay trái, giật nhẹ một cái.

Một chiếc vòng tay màu đỏ sẫm trên cổ tay giữa Huyền Văn lưu chuyển, hoá thành một thanh đại kiếm màu đỏ sẫm, được nàng nắm trong tay.

Xoẹt!

Vung kiếm chém một nhát.

Một mảng máu màu đen lớn bắn tung toé trên bầu trời.

'Lương Viễn Đạo' phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Cái đuôi sức mạnh vô địch kia của hắn bị chặt đứt.

Lăng Thần tay cầm thanh trường kiếm màu đỏ, giống như một thần kiếm, sau mấy lần chặt chém, trên thân thể Ngưu Ma to lớn của ‘Lương Viễn Đạo’ đã xuất hiện từng vết máu.