Lâm Bắc Thần nhặt Hoa Tử rơi trên mặt đất lên.
Chậm rãi châm lửa, ngón tay run rẩy một hơi hút hết điếu thuốc, vẫn đem tàn thuốc ném chính xác dưới tấm biển cảnh báo "Cấm vứt rác và tàn thuốc", sau đó lấy ra một loại dược liệu do An Mộ Hi sản xuất, ném vào trong miệng nhai giống như nhai đậu.
Hắn thực sự nôn nóng rồi.
Tên chó nhật Lương Viễn Đạo này rốt cuộc là có mấy cái mạng chứ?
Tại sao vẫn còn chưa chết?
Thế giới này còn có thể tốt đẹp hơn được không? Mỹ nam tử như ta rốt cuộc phải sống sao mới có thể vừa lòng các ngươi? Nước mắt không dũng khí rơi xuống, khắp nơi đều tràn đầy sự áp bức đối với một kẻ xuyên không như ta, mỹ nam tử rốt cuộc là khi nào mới có thể đứng dậy...
Lâm Bắc Thần tức giận đến mức run rẩy, lại lần nữa lấy khẩu pháo Gatling với một nửa số đạn còn lại ra.
Lúc này, hắn nghe thấy truyền âm của Dạ Vị Ương.
"Cái gì? Không thể xuất thủ lần nữa sao?"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc đến mức quần cũng suýt chút nữa tụt xuống. Đại tỷ à, ngươi đây là có ý gì?
Kéo quần lên không nhận người sao?
Tốt xấu gì thì ta và ngươi cũng là người có duyên tiếp xúc khoảng cách gần, không phải đã nói là giúp đỡ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, giường chiếu hài hoà sao?
Sao có thể tuỳ tiện chém một kiếm đã ứng phó xong chuyện rồi?
Bùm!
Một cái đuôi khổng lồ màu máu giống như tia chớp từ trong mặt kính Huyết Trì quất ra.
Pằng.
Lâm Bắc Thần bị quất bay ra ngoài cả trăm mét, hung hãn đập xuống đất, tạo ra một cái hố lõm hình chữ ‘木’.
Xung quanh sợ hãi vang lên tiếng kinh hô.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, liền nhìn thấy một Ma Vật màu máu trông giống như Ngưu Ma, từ trong mặt kính của Huyết Trì chui ra. Lông tóc toàn thân giống như một mũi khoan thép chảy máu tươi. Một cái đuôi lân giáp khổng lồ có đường kính dài hơn hai mươi mét, đoạn cuối là một quả cầu gai xương đường kính hai mét, trông giống như lưu tinh chuỳ (búa sao), chỗ khớp xương tứ chi mọc gai ngược, đứng thẳng người lên, thân thể khổng lồ cao mười lăm mét, toả ra uy áp ma quỷ, quả thực giống như ngày tận thế sắp đến...
"Khụ khụ..."
Lâm Bắc Thần há miệng phun ra một ngụm máu, bước chân phù phiếm, từ trong chỗ
lõm hình chữ ‘木’ bò dậy, loạng choạng chiến đấu. Toàn thân đau đớn kịch liệt giống như gân cốt đứt gãy.
Chỉ có bản thân hắn mới có thể nhìn thấy khẩu pháo Gatling, đã bị đánh bay ra ngoài năm mươi mét, nhìn thì có vẻ vẫn còn nguyên vẹn.
Vừa rồi, nếu không phải vì khẩu pháo Gatling ở trước mặt đã thay hắn đỡ một đòn đuôi ma vật khổng lồ như xiềng xích kia, Lâm Bắc Thần lúc này e là đã xương ngực vỡ vụn, nội tạng tổn thương rồi.
Một đòn bất ngờ của ma vật có đuôi khổng lồ này thực sự đáng sợ.
Ngay cả một thân kiếm cốt của Lâm Bắc Thần cũng không thể chống đỡ nổi.
Lâm đại thiếu lúc này chỉ cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, giống như phát sốt cao, xương cốt đau nhức, giống như bị ai đó cưỡng hành rút xương cốt, vô cùng đau nhức khó chịu, nhất là một thân Huyền khí kim tệ trực tiếp bị tiêu tán, giống như tiểu đệ đệ bị kinh sợ, trực tiếp co rút lại từ 8 ====== D biến thành 8 = D, thiên hô vạn hoán cũng không chịu mạnh mẽ lên ...
Huyền khí tạm thời mất đi.
Ngay cả đan điền cũng có cảm giác bị phá hỏng. Nhưng bên trong, sức mạnh tán loạn.
"Tiện nhân trên núi thần điện, bổn thần không giết ngươi đã là đại ân. Lại còn không ngoan ngoãn kéo dài hơi tàn, dám đánh lẽn bổn thần, thật sự là tìm đường chết. Đợi ta giết xong Lâm Bắc Thần, phải nuốt chửng thần thể của ngươi, lột da tróc thịt ngươi.... ”
Ma vật hình Ngư Ma khổng lồ ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm gừ tức giận. Sóng âm như sóng biển, kinh loạn một bầu trời mây đen.
Một nhóm giàu có và đại lão của bang phái ở khoảng cách gần nhất, nhất thời hoá thành những quả bầu hồ lô lăn lộn trong tiếng sóng âm này, bị gió mạnh thổi lăn ra ngoài...
Còn trận pháp Huyền Văn bảo vệ doanh trại Vân Mộng cũng khó có thể chịu được uy áp, phát ra tiếng nứt vỡ răng rắc răng rắc.
"Lâm Bắc Thần, chết đi."
Có vẻ như là bởi vì trong quá trình tỏ vẻ lần trước bị Tạo Vong Nhất Kiếm Trảm đánh lén mà đứt gãy, cho nên lần này sống lại, Lương Viễn Đạo đã lộ ra trạng thái chân thân ma vật, vô cùng căm phẫn.
Nó trực tiếp ngửa mặt lên trời mà há miệng, trong cổ họng có mùi lưu hoàng ngưng tụ, sau đó là một đám ma hoả màu đỏ giống như núi lửa phun trào, âm ầm phun về phía Lâm Bắc Thần.
Cột lửa thẳng tắp có đường kính bốn, năm mét dường như ngay cả hư không cũng đều cháy ra thành từng mảng, tạo ra vết tích sụp đổ màu đen.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể rối loạn, ngay cả sức lực để đứng cũng không có, nói gì đến né tránh và phản kháng?
"A, sắp chết, sắp chết, sắp chết..."
"Ta đường đường là thần kỵ sĩ của đế quốc, vượt giới nuôi người cá, trong ao cá nuôi rất nhiều nữ thần, còn có Tần chủ tế có bộ ngực vĩ đại kia còn chưa kịp cưỡi đã sắp tráng niên chết ỉu rồi, ta không phục..."
"Vị thần linh tỷ tỷ kia của ta, mau đến cứu ta, ta nguyện ý lấy thân báo đáp, vì người tinh tận người vong..."
Mái tóc đen của Lâm Bắc Thần tung bay, đôi mắt trợn tròn.
Cảm nhận hơi nóng đập vào mặt, hắn điên cuồng hét lên aaaaaa.
Lúc này, từ nơi sâu thẳm, dường như có một người nào đó đã cảm nhận được lời cầu nguyện và hứa hẹn của Lâm đại thiếu.
Đột nhiên--
Bùm!
Một bóng người, phá vỡ thiên quang, giống như thiên thạch rơi xuống trước mặt hắn, đột nhiên một quyền xuất ra, nắm đấm cọ sát vào không khí, trực tiếp đánh ra một tầng khí cung quang, giống như một cái bát khí khổng lồ, đánh vào cột lửa ma hoả diệt thế kia!
Hoả trụ nổ tung.
Ánh sáng chói mắt ngay lập tức nuốt chửng mọi thứ.