Một đợt sóng công kích kỳ dị làm đầu óc mấy chục tên Khôi Ưng Vệ choáng váng, huyền khí tan ra, mắt nổ đom đóm, trực tiếp rơi xuống từ không trung, đừng nói là tự nổ ngay cả thúc giục huyền khí cũng không làm được!
Thiên Thiên mặc đồ trắng, mái tóc đen bay bay, khuôn mặt thanh khiết vô song, tựa như tiên nữ ở Thần giới hạ phàm, vô cùng xinh đẹp, nàng cầm một thanh kiếm bạc như một cây roi dài, lắc cổ tay một cái, từng tên Khôi Ưng Vệ bị đập nát mi tâm, cổ họng, ngực...rồi chậm rãi từ trên không trung rơi xuống, khoảng ba trăm tên Khôi Ưng Vệ đã bị chặn lại, hơn sáu trăm tên còn lại thì tự nổ tung.
Khoảng sáu bảy ngàn chiến sĩ của tam đại chiến bộ bị bắt đã chết trong thảm họa này, khoảng mười ngàn người bị thương ở các mức độ khác nhau, hoặc ôm chặt vết thương bỏ chạy, hoặc lăn trên mặt đất la hét, hoặc đã hôn mê...
Các đại quý tộc, phú hộ cùng bang phái ở phía xa đã lấy lại được tinh thần trong sợ hãi, giống như một con thỏ trắng bị doạ xù lông lui về phía sau, từ ánh mắt lấy lòng nịnh nọt Lương Viễn Đạo đã hoá thành kinh hoàng sợ sệt...
Chỉ vì sự tức giận của mình mà làm hàng ngàn người chết, một vị tỉnh chủ đối xử với sinh mệnh dưới trướng của mình như cỏ rác như vậy, thật sự đáng thuận theo sao? Liệu rằng một ngày nào đó, bọn họ có như đám người Khôi Ưng Vệ này không, coi như vũ khí, bị vứt bỏ như rác và hy sinh bất cứ lúc nào?
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong lòng họ mà trước đây họ chưa bao giờ nghĩ tới...nếu như cuộc tỷ thí hôm nay Lâm Bắc Thần thắng, vậy có phải bọn họ sẽ có một cuộc sống tốt hơn không?
“Cứu người.” Lâm Bắc Thần hét lên, sau lưng hắn xuất hiện đôi Kiếm Dực thần lực.
Hắn bay lên không trung, giữa hai Kiếm Dực có một luồng hào quang màu bạc chiếu xuống chiến trường bên dưới, loại bỏ mùi máu tanh, giống như một mặt trời nhỏ, mang lại ánh sáng mới cho thiên địa đang bị mây đen bao trùm này.
Cổng doanh trại mở ra, quân khai thác cùng lính mới Vân Mộng lao ra ngoài, theo lệnh của Lâm Bắc Thần, họ bắt đầu chữa trị cho binh lính tam đại chiến bộ đang bị thương, kéo họ trở về doanh trại, trong khi các dược sĩ cùng học đồ do An Mộ Hi đứng đầu thì lấy hết các loại thuốc ra, kéo dài tính mạng cho những người bị thương này, xoa dịu cảm xúc của họ...
“Lương Viễn Đạo, con lợn điên kia, ta phải giết ngươi.” Kiếm Dực của Lâm Bắc Thần hoá thành lưu quang màu bạc, hạ xuống, Tử Điện Thần Kiếm trong tay cũng xuất hiện từng đường huyền quang màu vàng tím, thần lực cùng huyền khí đồng thời được thúc giục, Lâm Bắc Thần quyết định không cho Lương Viễn Đạo cơ hội ra tay nữa.
Lúc này, Lương Viễn Đạo cũng bật cười phóng lên cao. Ầm!
Kiệu Vân bị chấn động một cái, hông của mười tên thái giám cấp võ đạo tông sư đều bị lực phản chấn ghim vào trong đất. Còn thân hình khổng lồ của Lương Viễn Đạo ở giữa không trung, trong nháy mắt giao thủ với Lâm Bắc Thần, lưu quang hiện ra, bóng người giao thoa.
Lâm Bắc Thần lao ra ngàn thước, vỗ cánh xoay người, sắc mặt vô cùng nghi ngờ nhìn về phía Lương Viễn Đạo đang lơ lửng ở phía xa đồng thời trên cơ thể xuất hiện sáu vết máu.
Dễ như vậy sao?
Lâm Bắc Thần vô cùng nghi ngờ, mới vừa rồi trong lúc giao thủ, bóng người đan xen nhau, Lâm Bắc Thần đồng thời thi triển Chủ Quân Tí Hộ Chi Quang cùng Kiếm Thập Thất trong kiếm thuật, hắn có thể cảm nhận rõ rằng mình đã chém trúng cơ thể Lương Viễn Đạo rồi, cùng với việc hắn đại chiến với Lương Viễn Đạo mà chưa thắng lần nào, Lâm Bắc Thần vẫn có chút không tin tưởng, nhưng đúng lúc này...
Phụt phụt!
Từng dòng máu từ cơ thể mập mạp của Lương Viễn Đạo bắn ra, phía trên thân hình mập mạp kia, da thịt bị kiếm khí cắt đứt, lộ ra lớp mỡ như mỡ dê, sau đó mới nhìn thấy được mạch máu cùng máu thịt bị cắt ra.
Máu tươi phun ra, sáu vết máu trên người ông ta rất nhanh đã tách ra. Thật sự chém trúng sao? Vết thương như vậy...
Lâm Bắc Thần vui mừng khôn xiết, vết thương như vậy thì dù có là võ đạo đại tông sư cũng sẽ chết thôi.
Quả nhiên, sau khi phun máu một lúc, cơ thể Lương Viễn Đạo mất đi năng lực bay bổng, nặng nề nề rơi xuống dưới, giống như một tảng đá bẩn thỉu, ầm một tiếng, rơi xuống mặt đất, làm mặt đất lõm xuống.
Cơ thể mập mạp trực tiếp rơi xuống thành một đống thịt nát, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, các đại nhân vật đứng từ xa xem cuộc chiến đều sững sờ.
Cái quái gì vậy? Đây là...chết rồi sao? Trước đó không phải tỉnh chủ đại nhân vẫn cùng với Lâm Bắc Thần chiến đấu qua lại sao? Tại sao lần giao thủ này lại bị Lâm Bắc Thần đánh chết trong nháy mắt vậy? Lúc này ngã xuống đất trực tiếp thành đống thịt nát, đã chết còn như chết thêm lần nữa...cái này cũng quá thảm rồi đúng không?
Nó tạo cho người ta cảm giác một tên khoe khoang không thể gục ngã, còn chưa kịp đụng, chỉ mới nhìn mấy cái mà đã tuôn ra như suối, mềm nhũn ngay lập tức, kết quả này thực sự làm người khác ngạc nhiên.
Trong lòng Lâm Bắc Thần cũng ngỡ ngàng, chỉ như vậy thôi sao? ‘Sinh vật vô danh’ mà điện thoại Tử Thần không thể nhận diện được cùng mối đe dọa mà dấu chấm than màu đỏ liên tục cảnh báo hiện hữu, lại chỉ như thế này thôi sao? Còn nói cái gì mà đại chiến ba trăm hiệp chứ?
Lâm Bắc Thần không an tâm, từ từ hạ xuống, sau đó đi về phía đống thịt nát kia, chém liên tục.
“A...cạch cạch cạch!”
Hắn hét lên một cách kì lạ, không ngừng chặt chém, dùng Kiếm Nhất, Kiếm Nhị, Kiếm Tam, Kiếm Tứ! Cuối cùng thi thể của tỉnh chủ Lương Viễn Đạo gần như bị Lâm Bắc Thần băm thành nhân sủi cảo, xương thịt đều như nhau, độ mềm vừa phải, cho dù hoà thượng phá giới có đến kiểm tra cũng không tìm được bất kì lỗi gì, đây không phải là bổ đao, mà đây là huỷ thi.
Dưới ánh nhìn kinh hoàng cùng sợ hãi xung quanh, Lâm Bắc Thần lau mồ hôi rồi từ từ rời khỏi chỗ đống thịt này, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Giờ chắc chắn là chết của chết rồi đúng không? Chết chắc rồi.
“Phù...”
Hắn từ từ thu hồi Kiếm Dực, cuối cùng cũng kết thúc, so với trong tưởng tượng thì thoải mái hơn nhiều.