Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1094: Thiếu gia, ta cũng đi




Mấy trăm Khôi Ưng Vệ bay tới cổng doanh trại, tất cả đều bộc phát ra ánh sáng chói lọi, áo choàng của họ đều phồng lên, năng lượng huyền khí đột nhiên tăng lên, trong nháy mắt rơi xuống đất giống như quả bóng bị nổ tung, phát ra tiếng nổ ầm ầm...

Nổ rồi! Là tự nổ.

Vào thời điểm thân thể nổ tung, những lưỡi kiếm, áo giáp, máu cùng tàn cốt còn sót lại bất ngờ bắn ra, uy lực vượt xa cung nỏ, phá vỡ không trung và sinh ra một lực tàn phá trên diện rộng.

Tai họa ập đến, những tù binh tam đại chiến bộ đứng ở gần tâm vụ nổ nhất, chưa kịp phản ứng, trên người cũng không có áo giáp, bị năng lượng vụ nổ này bao phủ, thân thể bọn họ giống như một tờ giấy, mỏng manh không chịu nổi một kích, trước sức mạnh của làn sóng xung kích của vụ nổ, bọn họ trực tiếp bị xé nát!

Đứng xa hơn thì cảm thấy cơ thể chấn động mạnh, cúi đầu nhìn xuống, trên ngực xuất hiện rất nhiều lỗ lớn nhỏ khác nhau, máu chảy ra ào ào, xương cốt vỡ vụn, tay chân cũng bị xuyên thủng, sau đó không còn cảm nhận gì nữa, giữa ý thức mơ hồ chỉ có thể kinh hãi hét lên một tiếng rồi từ từ ngã xuống!

Một số thậm chí còn tệ hơn, chân tay bị vụ nổ làm đứt lìa, thương tích cực kỳ nghiêm trọng, nhưng không chết tại chỗ mà hét lên một tiếng chói tai, bò trên mặt đất, vặn vẹo giãy giụa. Khát vọng sống sót khiến họ dùng sức lực cuối cùng muốn rời khỏi trung tâm vụ nổ...

Tình trạng bi thảm, nhìn thấy mà giật cả mình.

Ầm ầm ầm!

Vô số Khôi Ưng Vệ gào thét mà lao xuống, huyền khí phồng lên, từ từ rơi xuống giống như ngàn quả bom rơi vào trong đám người, từng người từng người không ngừng tự nổ, hơn hai chục ngàn binh lính tam đại chiến bộ ngay lập tức bị cuốn đi, máu cùng bụi đất tung bay, còn kèm theo một chút bông tuyết nhỏ...

Cảnh tượng này giống như một bức tranh mà tác giả đang trong quá trình vẽ, trong vẻ đẹp mang theo vẻ chết người, đầy màu sắc chết chóc.

Người xem cuộc chiến ở phía xa trông cực kinh hãi, thần sắc đờ đẫn, nhìn thấy cảnh này tất cả đều há hốc mồm, đầu óc trở nên trống rỗng, quên cả khép miệng lại, thậm chí còn quên cả hô hấp.

Chẳng ai nghĩ tới lần công kích này của Khôi Ưng Vệ lại dùng cách ngọc nát đá tan này, quá khốc liệt, quá rung động,

Sự kiểm soát của tỉnh chủ Lương Viễn Đạo đối với Khôi Ưng Vệ rốt cuộc đáng sợ đến mức nào vậy, chỉ một động tác mà khiến cho biết bao cường giả võ đạo cam tâm tình nguyện dùng cách này kết liễu sinh mạng của bản thân.

Lâm Bắc Thần nhìn thấy cũng trố mắt nghẹn họng.

Cmn,

Bom thịt người à? Phần tử khủng bố của thế giới huyền huyễn à? Đúng là điên rồi.

Mỗi một cao thủ cấp võ sư trở lên đều có năng lượng huyền khí ngưng tụ trong cơ thể, giống như một quả bom đặt trong cơ thể vậy, lực sát thương tự nổ của võ sư cấp thấp đủ để uy hiếp được võ sư cấp cao, nhưng kết cục của việc tự nổ cũng vô cùng thê thảm, chẳng những thân xác nát bấy mà linh hồn cũng sẽ tan thành mây khói, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Vì vậy, cho dù nhiều cường giả võ đạo bị dồn vào tình thế tuyệt vọng, không tức giận đến mức thiêu đốt linh hồn thì sẽ không lựa chọn cách tàn nhẫn này để giết địch.

Mối nghi ngờ trong lòng Lâm Bắc Thần càng trở nên nhiều hơn, để huấn luyện một ngàn tên cấp Khôi Ưng Vệ chắc chắn không hề dễ dàng chút nào, tính cả những thủ lĩnh cấp Khôi Ưng Vệ bị Lâm đại thiếu chém giết cùng những tên đêm qua chết ở thành khu số 2, một ngàn tên Khôi Ưng Vệ này hẳn là lực lượng cuối cùng bên cạnh Lương Viễn Đạo.

Tại sao cái đầu heo này lại điên cuồng muốn chôn vùi lực lượng cuối cùng trong tay mình như vậy? Lương Viễn Đạo biết rất rõ, cho dù những tên Khôi Ưng Vệ này có tự nổ thì cũng không sinh ra uy hiếp gì với Lâm Bắc Thần hắn, chẳng lẽ chỉ vì muốn làm bị thương một ít binh lính Vân Mộng mà tâm tình của ông ta sinh ra thống khổ sao?

Lâm Bắc Thần nhìn chiến trận phía dưới, máu tươi nhuộm đầy, thi thể chất đống như núi, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, trong lòng càng bất an.

Ầm ầm ầm!

Từng tên Khôi Ưng Vệ như pháo hoa không ngừng tuôn ra, tử thần cười gằn thu hoạch sinh mạng.

“Ngăn bọn họ lại.” Giọng nói của Lâm Bắc Thần như tiếng sét trong bóng tối, vang vọng giữa trời đất, đồng thời trong tay hắn xuất hiện một cây cung lớn, hắn giơ tay lên, dây cung rung động, từng mũi tên Xạ Long phá không mà ra, tốc độ cực nhanh giống như ô quang loé lên.

Từng tên Khôi Ưng Vệ còn chưa kịp tự nổ đã bị bắn nổ trên không trung. Đúng thế.

Để ngăn chặn việc Khôi Ưng Vệ tự nổ, Lâm Bắc Thần đã bắn nổ bọn họ trước.

Đám người Thiến Thiến, Đới Tử Thuần, Quang Tương, Khâu Linh, Phan Nguy Mẫn lập tức thúc giục huyền khí, thúc giục tu vi cả người tới cực điểm, hình thành một lớp áo giáđ trên cơ thể, trình độ tuyệt vời, độ cứng và độ dày khác nhau, ở bên ngoài áo giáp lại hình thành một tầng huyền khí phòng vệ, lúc này mới bắt đầu nghênh đón, đánh chết Khôi Ưng Vệ trước khi bọn chúng tự nổ làm tổn thương người khác.

“Thiếu gia, ta cũng đi.”

Thấy tình hình nguy cấp và cảm nhận được ưu tư của Lâm Bắc Thần, Thiên Thiên cũng leo lên lưng Tiểu Nhị, lao ra ngoài, cơ thể Tiểu Nhị xuất hiện lôi quang quanh người, lôi văn lưu chuyển huyền diệu vô cùng, mỗi khi dừng lại trên không trung nó lại kéo ra một đường hồ quang cách trăm thước, tốc độ thanh quang không thua gì Tiểu Tam

Nó thấp giọng gầm gừ, giống như tiếng sấm nổ trong hư không, sóng âm thanh khuếch tán ra, mắt thường có thể thấy được.