Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Kiếm Sống Nơi Hoang Dã - Chương 61: Cưỡng hôn cũng nên bị cắn




Xúc cảm ấm áp làm Lỗ Đạt Mã theo bản năng mà run lên, hơi nghiêng đầu né đi ngược lại lại đưa môi hồng đến dưới lưỡi của Dạ, còn đang muốn tránh ra nhanh thì đã không kịp.



Ngay một thoáng lưỡi của Dạ đặt lên môi nàng, toàn thân Lỗ Đạt Mã cứng lại, cả người căng thẳng, cái này có tính là hôn hay không?



Đồng thời, Dạ cũng chấn động toàn thân, cảm giác ấm áp mềm mại này để cho hắn quyến luyến, mà đầu lưỡi đụng chạm làm cho hắn cảm thấy không đủ, tuân theo bản năng, bàn tay to của hắn giữ đầu của Lỗ Đạt Mã, lấy môi che môi......



"Ưmh......"



Cánh môi truyền tới cảm giác đau làm Lỗ Đạt Mã hồi hồn.



Người này lại có thể cắn nàng.



Dùng sức đẩy Dạ vẫn còn rất tập trung tinh thần ra, Lỗ Đạt Mã giơ tay lên sờ sờ môi dưới, "Hít......" đau! Bị cắn rách rồi. Cái này gọi là gì? Nụ hôn đầu bị một con hắc báo đoạt mất, hơn nữa còn bị cắn một cái, thế nhưng mà nàng không cảm thấy tức giận, trong lòng giống như còn có chút cảm giác lên men.



Lỗ Đạt Mã khẽ vuốt ve môi của mình, thì ra là xem tiểu thuyết gì đó, nam chủ cường hôn nữ chủ bị cắn là nói thế này sao? Bị mèo cắn! Lúc này nàng thật sự là bị mèo cắn, còn là một con mèo bự! Con mèo bự biết biến thành người! Nhưng mà, nàng mới là người bị cường hôn có được hay không?





Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lỗ Đạt Mã lại nhấc mủi chân lên, kéo đầu của Dạ, theo chính xác mà nói thì hung hăng cắn cho một cái lên môi mỏng của hắn.



Sau đó, nhìn "kiệt tác" của mình mà thoả mãn gật gật đầu.



Ừ, thế này mới đúng nè, cường hôn cũng nên bị cắn, Lỗ Đạt Mã vui vẻ.



Dạ ngây ngốc hồi tưởng lại dư vị cảm giác làm tim hắn đập rộn lên, không có so đo bị đẩy ra, cũng không so đo bị cắn, hắn vui vẻ cúi đầu, rất có ý tứ muốn tiếp tục với Lỗ Đạt Mã. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Loại cảm giác đó nói như thế nào đây, là lạ, quá làm cho hắn lưu luyến.



Lỗ Đạt Mã chợt cảm thấy cả đầu đầy vạch đen, con đại sắc mèo này! Nàng đưa tay đẩy cái đầu của Dạ thăm dò tới.....



Bên cạnh, sói con đã khôi phục bình thường đang đùa giỡn lăn lộn, đụng vào trên đùi của nàng, làm Lỗ Đạt Mã nhớ tới, nàng còn có một chuyện phải làm.



"Dạ! Đừng nháo, để cho ta kiểm tra một chút!"




Mới vừa rồi một mình Dạ đấu với hai con sói, không biết có bị thương tổn hay không?



Dạ nghe lời dừng lại, để cho Lỗ Đạt Mã xoay tới xoay lui, vòng tới vòng lui. Sau khi kiểm tra một hồi, Lỗ Đạt Mã yên lòng, xem ra Rhona và Cự Lang vẫn xem Dạ là người thân, cũng không có hung ác hạ miệng làm hắn bị thương.



Nàng lại đi kiểm tra vết thương của Cự Lang, bởi vì thối rữa và vết rách nghiêm trọng, khi Lỗ Đạt Mã xử lý vết thương cũng không có giúp nó may lại, không phải là không muốn, mà căn bản là không có phương pháp khâu lại, thiếu một khối da lớn. Chỉ có thể cầu nguyện con Cự Lang này rất cường tráng, có thể chống cự được vi khuẩn lây nhiễm, hơn nữa có năng lực khép lại giống y hệt như Dạ.



Kiểm tra qua cho Cự Lang, không có gì đáng ngại, Lỗ Đạt Mã lại đi đến bên cạnh hai con sói con, một tiểu tử trong hai con chơi đùa phát hiện Lỗ Đạt Mã đến gần, liền dừng lại lẳng lặng nhìn nàng.



Lỗ Đạt Mã xác định một chút, nàng nhớ con sói con ăn "gừng độc", màu sắc lông trên người giống với Rhona hơn, nhiều lông màu xám bạc. Lỗ Đạt Mã ngẩng đầu nhìn Rhona trước mắt một cái, không biết nó đối với việc mình ôm sói con sẽ có ý kiến gì hay không. Dù sao bảo hộ con nhỏ là thiên tính của từng mẫu thân trong tự nhiên rộng lớn, nàng không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết.




Lúc này Rhona và Cự Lang cùng nửa nằm ở một bên với nhau, cũng không có ý tứ định vào trong động, xem ra là khói dầy đặc mới vừa rồi đã hù dọa bọn họ. Rhona cũng không có chú ý tới động tác của Lỗ Đạt Mã, nó đang liếm chung quanh vết thương của Cự Lang từng chút một, thật giống như làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn.



Lỗ Đạt Mã biết cảm giác của động vật đều rất bén nhạy, lúc này Rhona không có nhìn nàng nhưng cũng không bày tỏ nó không có lưu ý đến con của mình. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Cái này rất giống lúc còn nhỏ, mẹ nàng là người nghiên cứu điên cuồng, trong tay không biết cầm cái dụng cụ gì đó chuyên tâm làm nghiên cứu, lại cũng phân tâm ra ngoài như vậy, lưu ý xem nàng có múa đao múa côn, làm động tác nguy hiểm gì hay không.




Lúc này Rhona cũng nhất định lưu tâm chú ý tới sói con, chẳng qua là cảm thấy Lỗ Đạt Mã sẽ không làm thương tổn bọn nó, nên không có phản ứng gì thôi.



Lỗ Đạt Mã dùng lá cỏ bện thành con châu chấu, vươn tay đưa tới trước mặt của hai con sói con, lắc lư qua lại. Sói con vốn đang nghiêng đầu an tĩnh quan sát Lỗ Đạt Mã, bởi vì thiên tính của hài tử, vốn có một chút phòng bị dần dần bị tâm tính ham chơi thay thế, trong chốc lát liền nhào tới trong tầm tay của Lỗ Đạt Mã, đưa móng vuốt ra gẩy gẩy châu chấu cỏ.



Lỗ Đạt Mã thử thăm dò đưa ra một cái tay tới vuốt ve, hai con sói con cũng không làm ra phản kháng hoặc tránh né gì. Lỗ Đạt Mã biết, đây là bọn nó đã tiếp nhận mình, liền gần thêm một bước thử thăm dò dùng hai ngón tay nhẹ giơ lên hai cái móng trước của sói con, bọn nó cũng không có sủa lên... hay không vui gì đó. Lỗ Đạt Mã liếc mắt nhìn Rhona không tỏ vẻ gì, lấy can đảm ôm lấy sói con, đặt ở trên đầu gối của mình.



Tất cả như thường, xem ra sói lớn sói nhỏ cũng vui vẻ tiếp nhận nàng.



Lỗ Đạt Mã đặt tên cho con sói con có màu xám bạc nhiều hơn là "Tiểu Ngân", con sói con có màu ngâm đen gọi là "Tiểu Mặc". Mà ba ba của bọn nó, là Cự Lang bị thương gọi là "Nhẫn". Bị thương nặng như vậy, cần phải có bao nhiêu sự nhẫn nại kiên cường, bao nhiêu kiên nhẫn mới có thể chống cự được, Lỗ Đạt Mã rất là bội phục, cho nên đặt tên "Nhẫn" cho nó.



Lỗ Đạt Mã ôm Tiểu Ngân, xem mắt một chút, ngó ngó đầu lưỡi, nghe nhịp tim một chút, sờ sờ nhiệt độ nữa, tất cả đều bình thường. Như vậy, ăn củ "gừng" kia vào có thể khiến cho người ta bị choáng ngắn ngủi? Lỗ Đạt Mã có kết luận to gan, liền muốn tự mình thử một lần.



Nàng quay trở về trong động đi tìm củ "gừng" kia, mà Dạ thì cũng đi theo một tấc không rời.