Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Kiếm Sống Nơi Hoang Dã - Chương 60: Hun khói




Lỗ Đạt Mã nhìn sói con nằm dưới đất, quýnh quáng bò hai bước tiến lên muốn kiểm tra, lại bị một tiếng sủa thê lương của Rhona ngăn cản.



Rhona canh giữ ở bên cạnh sói con, không để cho nàng tới gần. Không riêng không để cho nàng tới gần, ngay cả Dạ muốn tiến lên cũng bị nó đuổi đi. Nó nửa bò xổm ở đó bên cạnh con sói nhỏ, vừa liếm lông của nó, vừa phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào đau thương. Mà một con sói con khác thì lại cho rằng huynh đệ của mình đang lười biếng, nó cắn lỗ tai sói con dùng sức muốn kéo nó dậy.



Cự Lang thì bình tĩnh nhìn, trong mắt không có sóng, giống như đó không phải là con của nó.



Lòng của Lỗ Đạt Mã đang cuồng loạn, không phải là bởi vì khẩn trương, mà là ảo não, cảm giác mình đã làm sai chuyện. Nếu như nàng không có mang củ "gừng độc" này đến, nếu như nàng có thể cất kỹ củ "gừng độc" này, như vậy tất cả cũng sẽ không xảy ra.



Đôi mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào con sói con, không biết là bởi vì ánh đèn đung đưa, hay là nàng quá kỳ vọng sói con không có việc gì, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng nhìn thấy cái bụng của sói con khẽ phập phồng, vẫn còn đang hô hấp.



Sói con có thể còn cứu được hay không?



"Dạ? Ta muốn nhìn một chút, ta muốn cứu nó!"



Loại thời điểm này nàng theo bản năng cầu trợ ở Dạ. Mà Dạ cũng quả thật không làm cho nàng thất vọng, hắn hóa thân thành hắc báo, lấn người đụng ngã Rhona. Nhưng cũng chọc giận Cự Lang bị thương, nó điên cuồng hét lên một tiếng, cũng kéo cái chân bị thương nhào tới Dạ, sau đó ba bóng dáng rối thành một nùi.



Lỗ Đạt Mã nhìn hỗn loạn tưng bừng trước mắt mà hối hận. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nàng lo lắng Dạ sẽ bị thương, nàng không cách nào xác định con sói có thể đối đãi cực kỳ tàn nhẫn với mình có thể thật sự tổn thương Dạ hay không, mặc dù Dạ là nuôi con bọn nó.



Đúng lúc này, con sói con ăn "gừng độc" thế nhưng bò dậy giống như kỳ tích, nó lắc lư người giống như không có sao cả, lại đánh thành một đoàn với một con sói con khác.



Ặc...... Đây là tình huống gì?



Lỗ Đạt Mã có chút trợn tròn mắt. Bơm đầy máu sống lại tại chỗ là cái gì, dùng ở chỗ này quá không đáng tin.



Vấn đề xuất hiện ở trên người của "gừng độc", nàng gần như có thể xác định, củ "gừng độc" kia bị oan uổng rồi.





Nàng rất muốn đi nghiên cứu củ "gừng" này một chút, nhưng tình huống bây giờ, nàng còn có công việc "khuyên can" phải hoàn thành.



Nhưng mà, dùng phương pháp gì khiến chúng nó không đánh nhau nữa đây? Nàng cũng không có dũng khí tiến lên kéo ba gia hỏa gần hai thước ra.



Ặc...... Khói!



Lỗ Đạt Mã nhãn châu xoay động, nảy ra ý hay. (nhãn châu xoay động: tròng mắt xoay tròn)




Cầm một ngọn đèn dầu, Lỗ Đạt Mã chạy thật nhanh ra ngoài động, bằng tốc độ nhanh nhất nhổ một đống cỏ ở bên trái cửa động, dùng ngọn đèn dầu (con rùa) đốt lên.



Bởi vì dùng nhóm lửa cũng không phải là cỏ khô, hiệu quả khói dầy đặc so với Lỗ Đạt Mã dự tính còn nhiều hơn, mình cũng bị nghẹn khói đến nước mắt chảy ròng. Nàng cởi áo khoác da thú xuống, dùng sức quạt gió xua khói dầy đặc vào bên trong động.



Rất nhanh thì kế hoạch của Lỗ Đạt Mã có hiệu quả.



Đầu tiên là Rhona ngậm một con sói nhỏ xông ra từ trong động, theo sát phía sau chính là Cự Lang màu đen xám khập khễnh, tương tự nó cũng ngậm một con sói nhỏ.



Sau đó......



Không có sau đó, Dạ chưa hề đi ra.



Nhưng từ trong động truyền ra tiếng Dạ gọi ầm ĩ: "Đạt Mã! Đạt Mã!"



Lỗ Đạt Mã nghe tiếng kêu gào, đột nhiên trong lòng tràn đầy vị chua sót.




Nhanh chóng gạt bỏ đống rơm bốc khói, khom lưng vào động. Lỗ Đạt Mã đi vào chỉ hô một tiếng: "Dạ!" Liền bắt đầu ho mãnh liệt, trong động tràn đầy khói đặc, nồng cực kỳ.



Động vốn cũng không lớn, Dạ tìm theo âm thanh lập tức liền vác Lỗ Đạt Mã lên bả vai ra chạy ra khỏi động. Sau đó không đợi Lỗ Đạt Mã nói chuyện, liền nhẹ nhàng để nàng trên mặt đất, xoay tới xoay lui nàng như tượng gỗ tra xét trước sau. Lỗ Đạt Mã giãy giụa không được, chỉ đành phải xoay tới xoay lui quẹo trái quẹo phải theo hắn.



"Dạ! Ta không sao, ta thật sự không có việc gì, đó là khói, chỉ có chút đó, không có lửa!"



Chỉ là, giống như Dạ không hề nghe thấy, đợi đến khi kiểm tra xong, xác định Lỗ Đạt Mã không có một chút thương tổn nào, mới dừng loay hoay lại. Lại một tay kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng thật chặt, chặt đến nỗi Lỗ Đạt Mã cảm thấy xương sườn của mình cũng sắp bị ghìm gãy rồi.



"Dạ! Tắt thở, mau buông tay, ta muốn tắt thở! Xương muốn gãy!"



Lỗ Đạt Mã mất sức mới nâng được tay lên bị hắn khóa ở bên người, bấm sau lưng của hắn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thằng nhãi này có phải không biết mình có bao nhiêu khí lực hay không hả, thật sự bị siết quá chặt rồi, nàng muốn vỗ hắn cũng tốn sức.



Chỉ là, bấm hắn cũng giống như gãi ngứa cho hắn, cái người này không có chút phản ứng đau nào, ngược lại đổi lấy một câu của hắn: "Đạt Mã, không ngoan!"



Ặc...... Ta cũng sắp bị ngươi ghìm chết rồi, bấm ngươi một cái thì sao, còn không ngoan, Lỗ Đạt Mã muốn cào tường.




Mà câu kế tiếp của hắn làm Lỗ Đạt Mã tỉnh ngộ.



"Không rời đi!"



Nghe ba chữ này Lỗ Đạt Mã sững sờ, bây giờ Dạ còn chưa thể dùng Hán ngữ hoàn chỉnh biểu đạt ý tứ của mình, nhưng mà Lỗ Đạt Mã có thể hiểu.



Không rời đi!




Không được cách ta quá xa, đừng để cho ta không tìm được ngươi!



Đôi mắt Lỗ Đạt Mã lập tức đỏ lên. Nàng tự hỏi, ở trong tai nạn thình lình xảy ra, có ai không nghĩ tới phải chạy trốn bảo vệ tánh mạng?



Bản thân nàng biết khói này là giả, nhưng Dạ cũng không biết, hắn không có theo bản năng dã thú của mình mà chạy đi, mà là ở lại bên trong tìm mình......



Tên nam nhân ngốc này luôn có thể chạm được địa phương mềm mại nhất trong lòng nàng.



Lỗ Đạt Mã ôm chặt eo Dạ, cọ nước mắt tràn ra đến trước ngực của hắn, sau đó cất giọng ồm ồm nói: "Dạ! Đứa ngốc! Không phải ngươi biết rõ ta không ở trong đó sao? Ngươi nhìn không thấy còn ngửi không được sao?"



Không sai, quan tâm sẽ bị loạn, Dạ cũng bỏ quên tất cả bản năng cảm nhận dã thú của mình.



Cảm thấy ngực thấm ướt, Dạ buông ra hai cánh tay siết chặt Lỗ Đạt Mã như gọng kìm ra, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dính bụi đất bị nước mắt quét qua để lại vết tích như con đường mờ, một giọt nước mắt trong suốt còn treo ở trên lông mi thật dài y hệt như bướm cánh của nàng.



"Đạt Mã không sợ! Có Dạ!"



Hắn cho là Lỗ Đạt Mã bị dọa sợ.



Dứt lời, lè lưỡi, cuốn lấy giọt nước mắt. Sau đó dọc theo nước mắt một đường đi xuống phía dưới, cho đến khóe môi.



Hết chương 60.