Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 1076: Đột phá lớn




Theo tốc độ xoay của lốc xoáy tinh tú tăng lên, là tốc độ tích lũy linh lực của Chu Hằng được tăng lên gấp 10 lần, theo lý thuyết chưa đến 4 tháng là hắn có thể hình thành một ngôi sao chổi.



Mà trình tự linh lực của Hồng Nguyệt hùng hậu cỡ nào, trên đời này mạnh hơn nàng cũng chỉ có 5 vị Thánh nhân mà thôi!



Hiện tại Chu Hằng chỉ mới Tuệ Tinh Cảnh, chênh lệch lực lượng quá lớn với Hồng Nguyệt, cho nên Hồng Nguyệt ước chừng nàng có hể tăng vận tốc xoay của lốc xoáy tinh tú lên cao khoảng 1000 lần, đây mới là cực hạn!



Nếu đổi lại là Hoặc Thiên, lực lượng của Thánh nhân vượt xa Hỗn Độn Cảnh, cực hạn có thể là gấp 10 ngàn lần, thậm chí 100 ngàn lần!



Nếu như đạt đến tốc độ cao như thế, linh khí điên cuồng nhập thể có khi nào sẽ nhồi Chu Hằng nổ tung hay không?



Tốc độ xoay chuyển linh lực có cực hạn, năng lực chịu đựng của Chu Hằng cũng có cực hạn!



Nhưng tối thiểu phải đẩy một bên đến cực hạn đã!



Hai người như keo như sơn, mỗi ngày không lăn giường thì là thúc đẩy lốc xoáy tinh tú, 7 tháng sau, lốc xoáy tinh tú tăng tốc độ lên 20 lần, nó còn xa mới đến lực lượng cực hạn của Hồng Nguyệt, nhưng đã đạt đến cực hạn chịu đựng của Chu Hằng.



Bằng vào long thể đã được tăng cường của hắn cũng không chịu thêm được linh khí tràn vào khủng bố như vậy!



20 lần, đây là cực hạn ở Tuệ Tinh Cảnh, sau khi hắn đột phá Hắc Động Cảnh, tự nhiên cực hạn này còn có thể tăng lên, có thể là 50 lần, cũng có thể gấp trăm lần, trước khi chưa đột phá thì không biết được.



Hồng Nguyệt cũng nhận được chỗ tốt rất lớn, được tưới mát càng thêm kiều diễm mê người - đương nhiên không chỉ là vậy, nàng lĩnh ngộ pháp tắc quả nhiên có bước tiến bộ rất lớn, bước ra tròn 1 bước!



1001 bước!



Đừng có xem thường một bước này, vốn muốn đi ra một bước thì có thể nàng phải khổ tu ít nhất ngàn vạn năm, nhưng hiện giờ lại dễ dàng vượt qua!



Hỗn Độn Cảnh có lực lượng cực hạn, giống như những cảnh giới khác, tích lũy linh lực không thành vấn đề. Giống như Nhị tổ Long tộc, cùng với lão Thanh Long, Hồng Nguyệt, thậm chí Hoặc Thiên trước khi thành Thánh, trình tự linh lực của bọn họ thật ra không có gì khác nhau, đều đạt đến giới hạn Hỗn Độn Cảnh.



Khác là ở chỗ lĩnh ngộ pháp tắc!



Đi ra 100 bước cùng đi ra 1000 bước, chiến lực chênh lệch giống như Thánh nhân nghiền ép Hỗn Độn Cảnh!



Có thể đi ra một bước này thuận lợi như vậy, tự nhiên làm cho Hồng Nguyệt vô cùng vui mừng, tiện thể cũng đòi Chu Hằng tận 17 lần, làm cho ngày hôm sau hắn chết lặng đến hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của một cái bộ phận trên thân thể!



Chu Hằng đã là Tuệ Tinh Cảnh đại viên mãn, nhưng muốn tiến thêm một bước, thành tựu siêu cấp đại viên mãn thì phải xem cơ hội. Ngược lại thể chất của hắn cũng đạt tới Tuệ Tinh Cảnh đỉnh phong, 99% sẽ nhảy vào Hắc Động Cảnh trước trình tự linh lực, dù sao cái này chỉ cần ăn ngủ là được.



Hai người kết thúc bế quan, chúng nữ đã đợi lâu tràn lên kéo lấy Chu Hằng liền bỏ chạy, các nàng chỉ được bù đắp vào ngày Chu Hằng trở về, nhưng chớp mắt lại trôi qua một năm, ruộng cũng hoang hết rồi!



Tiếp tục cày cấy, vì thế hệ đời sau của lão Chu gia, liều mạng!



Chu Hằng khổ cũng sung sướng, chẳng những phải bình ổn nữ nhân trong nhà, còn phải đối phó Triệu Lạc Nhạn chạy đến ăn vụn. Nữ nhân này thật thông minh, cũng không có ý hồng hạnh xuất tường, thông đồng với người khác, cũng làm cho Chu Hằng không cách nào nói nàng được, đành phải ra sức cày cấy.



Thật vất vả mới trộm đi ra nghỉ, Phong Liên Tình liền kéo hắn đi đến tửu lâu mà nàng tìm được.



Làm hàng ăn, Phong Liên Tình chẳng những ăn nhiều, lại còn rất kén ăn, cho nên nàng không ngừng tìm kiếm, cuối cùng tìm được một chỗ làm cho nàng tương đối hài lòng. Mà dưới khẩu vị kén chọn của nàng, trình độ các đầu bếp cùng một đường tăng vọt thẳng tắp, tiện thể chỗ tửu lâu này cũng đông khách nườm nượp.



Loài người tu luyện tuyệt đối không phải vì chịu khổ, ngược lại, là vì hưởng thụ tốt hơn!



Cho nên, rõ ràng võ giả bậc cao chỉ cần hấp thu linh khí là có thể duy trì sinh tồn, nhưng không ai lại thật sự cắt đứt ham muốn ăn uống cùng dục vọng nam nữ. Theo danh tiếng tửu lâu này lên cao, tự nhiên dẫn tới vô số khách hàng, nghiễm nhiên có xu thế đứng đầu Bách Long Tinh.



Phong Liên Tình là khách quen ở nơi này lại càng là cố chủ, cho nên lập tức được tiểu nhị chạy ào ra đón vào, dẫn hai người đến vị trí gần cửa sổ, đây cũng là vị trí tốt nhất.



Tuy nhiên, trọng điểm của hai người đều là thức ăn trước mặt, Chu Hằng mang về rất nhiều thịt thú cấp Hắc Động, tuy rằng bị ăn xong phần lớn, nhưng vẫn còn có một phần được Phong Liên Tình cẩn thận giấu đi, nhưng lúc này vẫn lấy ra giao cho tửu lâu tiến hành xử lý dùng để mời Chu Hằng.



Theo lời nàng nói, đây là nàng rất nghĩa khí, ngay cả các nàng An Ngọc Mị cũng không có đãi ngộ như thế!



Chu Hằng cười hì hì, hắn tự nhiên sẽ không vạch trần Phong Liên Tình đối với hắn không phải là nghĩa khí, mà trong lòng đã sớm yêu hắn. Nhưng không vội, để cho dã nha đầu này chầm chậm tỉnh ngộ là được, dù sao... ruộng đã đủ nhiều, hắn thật không muốn khai khẩn thêm mấy khu nữa làm mệt chết trâu già!



- Tiểu Chu Tử, Vĩnh Hằng Long Tinh có vui không?



- Ma Hải thật đáng sợ như thế?



- Thế giới thật có bờ rìa hay sao?



Nàng líu ríu nói, lợi hại nhất ở chỗ đó là nàng có thể vừa ăn vừa nói, dù sức ăn hiện tại của Chu Hằng đã vượt xa nàng cũng phải ấn một dấu phục.



Nhìn bộ dáng vô ưu vô tư của nàng, Chu Hằng không khỏi tuôn ra cảm giác bình yên an lành, thầm thề phải bảo hộ nụ cười này của nàng.



............



12 con Bích Nhãn Xích Long Mã lao vụt tới, đồng loạt ngừng lại, tiểu nhị tửu lâu vội vàng ra đón.




Ánh mắt của hắn rất sắc bén, Bích Nhãn Xích Long Mã được gọi là thú cưỡi của quý tộc, chẳng những vô cùng đắt giả, lại còn phải có đủ thân phận mới có tư cách mua, nhà giàu mới nổi căn bản không có cơ hội lấy được!



Đối với cường giả mà nói, cưỡi ngựa cũng chưa chắc nhanh hơn bao nhiêu, thậm chí còn không nhanh bằng bản thân dùng hai chân chạy đi! Nhưng đối với đám con cháu quý tộc, ra ngoài không dùng thú cưỡi thay đi bộ, vậy không phải mất mặt hay sao?



Chẳng những phải dùng thú cưỡi, lại còn phải là thú cưỡi hiếm có, giống như Hổ Hành Thú, Xích Thiết Lang thì thua xa Bích Nhãn Xích Long Mã hiếm có!



Xoạt! Trên con ngựa đầu tiên là một nam nhân tướng mạo hiên ngang xoay người xuống dưới, diện mạo khá anh tuần, tiểu nhị nhận ra được, người này là Bạch Tử Mạch, là khách quen ở tửu lâu, thuộc loại vung tiền như rác!



Chỉ cần hầu hạ tốt vị này, chỉ riêng khen thưởng cũng để hắn bớt làm một năm!



- Bạch thiếu, ngài đã lâu không đến... Tiểu nhị vội lên đón, nhưng Bạch Tử Mặc căn bản không thèm để ý hắn, mà lui lại một bước, nói với thanh niên trên con ngựa thứ hai. - Lôi thiếu, chúng ta đã đến rồi, đây là Bách Vị Lâu mà ta đã nhắc với ngài!



Hít!



Tiểu nhị không khỏi thầm hít một hơi lạnh, Bạch Tử Mặc là thiếu chủ Bạch gia đó! Bạch gia là thế lực gì? Đây là gia tộc Tuệ Tinh Hoàng! Có thể làm cho Bạch Tử Mặc xuống ngựa trước theo sau hầu, vậy bối cảnh của vị Lôi thiếu này tuyệt đối không đơn giản là Tuệ Tinh Đế, mà là cấp bậc Hắc Động!



Dọa chết người mà!



Nghĩ đến đó, sắc mặt tiểu nhị càng thêm chú ý, chuyến này dù là thường xuyên có thể được nhận thưởng lớn, nhưng lại không có cảm giác an toàn. Gặp phải công tử gia vui buồn thất thường, có khi đột nhiên không vừa mắt ngươi thì tiện tay đập chết!



Cũng chỉ là chuyện đền chút tiền mà thôi!



Hơn nữa còn có càng thảm hơn, nữ hầu bộ dáng xinh đẹp càng có thể lọt vào cường bạo, thậm chí luân gian, bị tra tấn đến chết!




Thanh niên trên con ngựa thứ hai cẩn thận xoay người xuống ngựa, nhìn thấy hắn xuống ngựa, 10 mấy người cưỡi ngựa khác mới đồng loạt xuống theo, tiểu nhị nhìn kỹ càng, 10 người này đều là hậu nhân hào môn đế đô!



Những vị chủ này đều không dễ hầu hạ!



Nhưng có không dễ hầu hạ cũng phải hầu hạ, chẳng lẽ lúc này còn có thể đổi người ra đón? Được rồi, vậy chết lăn ra đất, tự nhiên sẽ có phục vụ khác ra đón.



- Lôi thiếu, mời! Bạch Tử Mặc dẫn đường đằng trước, Lôi thiếu gia kia thì vẻ mặt kiêu càng nhấc bước đi tới. Tuy nhiên dù cho Bạch Tử Mặc dẫn đường, nhưng lại rớt nửa người ở đằng sau Lôi thiếu gia, dùng một tay đưa đằng trước, như sợ có người lạ chặn đường.



10 người khác thì thân phận thấp hơn Bạch Tử Mặc một tầng, tự nhiên không dám xông lên nịnh nọt Lôi thiếu gia, giành lấy công việc của Bạch Tử Mặc.



Phục vụ dẫn đường đằng trước, Bạch Tử Mặc lại như phục vụ thứ hai, vẻ mặt cười nịnh nọt, nào còn phong thái hậu duệ hào môn đế đô? Điều này những người khác trong tửu lâu không khỏi làm dồn dập suy đoán thân phận của Lôi thiếu gia kia, rốt cuộc từ đâu đến mà phô trương lớn như vậy?



Tửu lâu có tổng cộng bốn tầng, tự nhiên là số tầng trên cao thì càng cao cấp, lầu bốn chính là lầu khách quý, chỉ có khách nhân tôn quý nhất mới có tư cách ngồi ở đây.



Khí đám Lôi thiếu, Bạch Tử Mặc đi đến lầu bốn, Chu Hằng đang cùng Phong Liên Tình ăn đến náo nhiệt.



Ánh mắt Lôi thiếu quét qua, lướt qua bóng lưng Phong Liên Tình liền lập tức toát ra vẻ kinh diễm, tuy rằng còn chưa thấy mặt, nhưng chỉ riêng nhìn dáng người đã khiến tim đập thình thịch!



Bằng kinh nghiệm phong phú của Lôi thiếu, hắn có thể khẳng định, cô gái này chắc chắn cũng có dung mạo cực xinh đẹp!



Bạch Tử Mặc vừa thấy thế, lập tức nói với phục vụ: - Chúng ta vào chỗ đó, ngươi bảo hai người bọn họ tránh ra!



- Bạch thiếu, bọn họ cũng là khách quý của bổn tiệm, hơn nữa người ta đến trước, vậy không hay lắm! Phục vụ cẩn thận khuyên can, Bạch Tử Mặc có thể bâng quơ nói như thế, nhưng hắn nào đắc tội nổi khách quý trên lầu này?



Hắn chỉ là người hầu nhỏ bé, người có thể lên đến lầu bốn này có ai mà không dễ dàng bóp chết hắn!



Bốp!



Một tiếng bạt tai vang dội, phục vụ kia lãnh trọn một bạt tay, nửa bên mặt lập tức sưng vù lên, đau đến rớt cả nước mắt. Nhưng chịu cái tát này xong, trong lòng hắn lại bình tĩnh, bởi vì đại biểu hắn sẽ không chết!



Âm thanh này cũng kinh động Chu Hằng cùng Phong Liên Tình, thấy bọn họ nhìn sang, Bạch Tử Mặc cười nhạt, nói: - Hai vị, đổi chỗ khác được chứ, ta mời bàn của các người!



Ở đâu ra tên ngu ngốc này, dám bảo mình nhường chỗ trên Bách Long Tinh?



Chu Hằng không khỏi buồn cười, nói: - Ồ, ngươi xác định muốn mời?



- Đương nhiên!



Bạch Tử Mặc ưỡn ngực ra, tràn đầy ngạo mạn. Nói đùa, hắn là người nối nghiệp Bạch gia tương lai, mỗi năm có thể lĩnh được hạn ngạch tài nguyên kinh người từ gia tộc, đừng nói mời một bữa, có mua hết căn tửu lâu này cũng không thành vấn đề!



- Ngươi có biết đây là thịt gì không? Chu Hằng càng vui vẻ, đã lâu không gặp phải thứ ngu ngốc này, vừa lúc mấy ngày trước tu luyện vất vả, lại bị Hồng Nguyệt vắt sạch, mượ tên này để giải trí.



- Mặc kệ là thịt gì, ngươi còn sợ bổn thiếu không trả nổi? Bạch Tử Mặc khinh thường nói.



- Ta quả thật sợ ngươi không trả nổi!