Kịch Bản Sát Nhân Đời Thực

Chương 37: Thị trấn bất tử (6)




Sau khi đọc xong nhật ký, lá bài của Cố Lương rung lên. Anh lấy lá bài ra, thông báo hiện lên: "Gần đây hiệu trưởng Tra rất hay làm phiền bạn... Bạn cảm thấy vô cùng khó chịu, nghĩ vì ông ta mà công việc kinh doanh của bạn dần sa sút, cũng không thể tìm được vợ. Bạn rất buồn và định ra phố mua sắm."

"Trước khi rời khỏi phòng ngủ, bạn thấy chiếc tủ ở đầu giường đã bị xê dịch. Bạn cảm thấy có gì đó không ổn bởi vì căn phòng này được cha bạn bố trí theo phong thuỷ. Trước khi nhắm mắt, ông đã dặn bạn không bao giờ được di chuyển chiếc tủ đó, nếu không bạn sẽ gặp đại họa. Cửa sổ và cửa ra vào của căn phòng không hề có dấu hiệu bị cạy khóa, đồ đạc trong nhà cũng còn nguyên vẹn, và thị trấn này cũng chưa bao giờ xảy ra vấn nạn trộm cắp, vậy ai đã di chuyển chiếc tủ này?"

"Ngay sau đó bạn nhận ra rằng chỉ có mình có thể tự di chuyển chiếc tủ này. Nhưng vì sao bạn lại làm điều này, bạn không nhớ gì cả. Nhớ lời dặn của cha, bạn phải nhanh chóng di chuyển chiếc tủ về vị trí ban đầu để tránh làm hỏng phong thuỷ. Lúc này, bạn đã tìm thấy tờ ghi chú mình để lại. Bạn như nhận ra điều gì đó và quyết định hành động theo những gì được viết trên tờ giấy."

Cố Lương cất lá bài đi, đi tới chiếc tủ bên đầu giường và cúi xuống nhìn. Anh nhận thấy nhận thấy vị trí chân tủ quả thực không trùng khớp với vết bụi trên sàn. Dựa theo vết bụi, anh đẩy tủ về vị trí ban đầu. Quả nhiên, một tờ giấy xuất hiện. Anh nhặt mảnh giấy lên, trong đó viết: "Viết cho chính mình, tối nay ở nhà, đừng ra ngoài. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc..."

Sau khi đọc khái quát nhật ký và kịch bản, Cố Lương đại khái cũng hiểu được nhân vật ông chủ Mạnh mà mình đóng vai đã xảy ra chuyện gì. Ông chủ Mạnh có thể đã chết và sống lại nhiều lần. Sau khi sống lại, anh sẽ mất đi ký ức của 24 giờ trước đó nên anh không hề hay biết điều này. Cho đến một ngày, có lẽ một cơ duyên nào đó, anh ta phát hiện ra rằng mình không ngừng chết đi sống lại. Vì nên anh đã làm điều gì đó để phá vỡ tình thế tiến thoái lưỡng nan này, giải thoát bản thân khỏi vòng lặp này. Anh biết mình sẽ một lần nữa bị giết và mất trí nhớ nên đã cố tình thay đổi phong thuỷ trong phòng ngủ này. Anh làm như vậy, tất nhiên không phải để phá phong thủy hay tự rước họa vào thân.

Việc này có hai chủ đích: thứ nhất, đảm bảo rằng bản thân sau khi mất trí nhớ nhất định sẽ chú ý đến sự thay đổi này, từ đó phát hiện ra tờ giấy được giấu dưới tủ; thứ hai, đảm bảo rằng tờ giấy này sẽ không bị người thứ hai nhìn thấy ngoài chính anh.

Vì vậy tối nay ông chủ Mạnh không ra khỏi cửa. Vòng lặp chết chóc và tái sinh này cũng sẽ kết thúc. Tuy nhiên, dù hiểu rõ điều này nhưng Cố Lương vẫn chưa hoàn toàn hiểu vì sao mình lại là kẻ sát nhân. Anh cảm thấy trước khi đưa ra phán đoán chính xác về ngày hôm qua, anh phải cẩn thận sắp xếp lại kịch bản và tuyến thời gian của từng nhân vật. Chỉ là anh đã quên hết mọi thứ, lúc này chỉ có thể xem lại mọi chuyện thông qua cuốn nhật ký.

Nhưng Cố Lương lại không vội. Anh đi xuống lầu, đóng kín tất cả các cửa sổ và cửa ra vào, sau đó anh hâm nóng cháo, luộc trứng để ăn, tắm rửa rồi mới bắt đầu ngồi xuống xem lại nhật ký.

Cùng lúc đó, trong sân nhà lão Vương hàng xóm, ánh đèn ngoài sân chiếu sáng hai cái xác nằm trên mặt đất đầy bùn, đều là Cố Lương. Dương Dạ ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhìn chằm chằm vào thi thể mà không nói một lời. Ở bên cạnh, có người mang ghế đến ngồi cạnh anh, nhưng cô chỉ liếc nhìn cái xác một lần rồi không dám nhìn lại lần thứ hai. Đó là Lý Hiểu Ngọc.

Lý Hiểu Ngọc quay đầu, nhìn về phía cửa hàng quan tài bên cạnh. Ngọn đèn mờ ảo trên tầng hai vẫn lập loè, nhưng không có động tĩnh gì từ bên đó. Cô lại nhìn về phía Dương Dạ: "Tôi nghe hệ thống thông báo, anh lại bị phạt à?"

"Ừ."- Dương Dạ gật đầu, "Vừa mới về."

Lý Hiểu Ngọc nhìn vào lá bài. "Tôi... tôi thực sự không thể ở một mình nổi, nên đến tìm anh nói chuyện. Sắp đến giờ của tôi rồi, tôi cũng phải đi."

Dương Dạ nhớ lại, tối qua 9 giờ, Cố Lương đã chết, rồi lại sống lại. Hắn đi ra phố và thấy chủ thịt nướng Lý đưa thịt xiên tẩm độc cho ăn mày Đinh. Sau đó khoảng 10 giờ rưỡi, hắn tới con hẻm và thấy ăn mày Đinh ôm đàn chị Phong, và cả hai đều đã chết. Những chuyện đã xảy ra hôm qua, hôm nay sẽ lại xảy ra lần nữa. Vì vậy, khi Lý Hiểu Ngọc nói rằng thời gian của cô sắp đến, thực ra cô sắp bị giết lần nữa trong con hẻm đó.

Dương Dạ hỏi cô: "Ban ngày, cô chưa nhận được kịch bản, không biết mình chết thế nào. Vậy bây giờ thì sao?"

Lý Hiểu Ngọc nói: "Anh giúp tôi phân tích nhé. Thời gian của tôi như sau: 7 giờ, hàng xóm Lưu ăn đồ nướng do tôi tẩm độc, tới 8 giờ anh chết vì chất độc phát tác. 8 giờ 20 phút, tôi thấy ông chủ Mạnh rời khỏi cửa hàng quan tài. Một lát sau, hiệu trưởng Tra ra ngoài tìm tôi, ông ta thấy tình hình ở quán nướng, biết là tôi giết người."

"Hiệu trưởng Tra nói, chủ thịt nướng Lý có thể trở về quầy nướng bất cứ lúc nào, nên phải giấu xác ngay lập tức. Còn việc xử lý xác sau này thì ông ta sẽ nghĩ cách sau. Tôi nói với ông ta rằng cửa hàng quan tài hiện giờ không có ai. Ông ta ra cửa sau xem xét, thấy không khóa, nên giúp tôi tạm thời giấu xác vào một quan tài, bảo tôi sau này tìm cơ hội mua quan tài đó."

"Sau đó tôi về nhà. Nhưng càng nghĩ tôi càng sợ, luôn lo lắng cái xác sẽ bị người khác phát hiện, nên tôi lại đến gần cửa hàng quan tài, nhìn như đang đi lang thang nhưng thực chất là đến canh gác. Giờ tôi đang lang thang đây, thấy đèn nhà anh sáng nên tôi đến tìm anh nói chuyện. Dù sao kịch bản cũng không quy định rõ ràng là tôi không được đến gặp anh. Mà nói đi cũng phải nói lại..."- Cô lại nhìn về phía cửa hàng quan tài, "Cố Lương đã tỉnh rồi, sao không đến tìm anh? Tôi còn nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau bàn về vụ án."

Câu hỏi của Lý Hiểu Ngọc cũng chính là điều Dương Dạ lo lắng. Lý do Cố Lương không đến chính là điều mà lúc này hắn không muốn nghĩ đến.

Dương Dạ trông rất nghiêm nghị, nhưng khuôn mặt anh lại ẩn trong bóng tối, không được ánh sáng chiếu tới, vì vậy Lý Hiểu Ngọc không nhận ra điều đó. Dương Dạ im lặng một lúc, sau đó mới hỏi tiếp: "Cô chưa nói đến điểm quan trọng. Cô bị giết như thế nào?"

"Tôi không biết. Kịch bản của tôi không viết điều đó."- Lý Hiểu Ngọc nói, "Sau 9 giờ, trên gác xép của cửa hàng quan tài có động tĩnh, đèn cũng bật sáng. Tất nhiên, với tư cách là người chơi, tôi biết rằng đó là vì ông chủ Mạnh dã sống lại. Nhưng trong kịch bản, với vai trò là đàn chị Phong, tôi không biết điều đó. Phản ứng đầu tiên của tôi là trốn vào chỗ kín để quan sát kỹ hơn, xem có ai ra vào hay không. Tôi trốn sau một gốc cây gần sân sau nhà anh ta. Tôi đợi rất lâu, không thấy ai ra vào cửa hàng quan tài. Đến gần 10 giờ, tôi vội vã về nhà."

Nghe đến đây, Dương Dạ có chút kinh ngạc. Bởi vì tuyến thời gian của Cố Lương đã thay đổi. Lý Hiểu Ngọc vừa nói đến tuyến thời gian mà cô mới nhận được hôm nay. Nhưng tuyến thời gian hôm qua của cô chắc chắn có khác biệt so với hôm nay. Cô vừa nói rằng hôm nay, sau 9 giờ, cô đã ở gần cửa hàng quan tài để canh gác và không thấy ai ra vào. Nhưng hôm qua, vào lúc 9 giờ rưỡi tối, Cố Lương rõ ràng đã ra khỏi nhà.

Lý Hiểu Ngọc không nhận ra vẻ mặt càng lúc càng nặng nề của Dương Dạ, vẫn tiếp tục nói: "Trên đường về nhà, tôi đi ngang qua con hẻm giữa trường cấp hai và khu chung cư, nhìn thấy ăn mày Đinh ở trong đó. Tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt vì đã hại người, nên tôi muốn làm một việc tốt bù đắp. Tôi bước vào hẻm, cúi xuống định đưa cho ăn mày Đinh ít tiền. Sau đó tôi không biết gì nữa. Chắc là lúc đó, tôi đã bị ai đó giết."

Dương Dạ nheo mắt lại, từ từ thở ra một hơi, quay lại đối diện với cô và hỏi: "Cô còn nhớ đặc điểm của thi thể hàng xóm Lưu mà chúng ta phát hiện ở cửa hàng quan tài không?"

"Nhớ chứ, môi anh ta tím tái, gương mặt mỉm cười." Lý Hiểu Ngọc đáp.

Dương Dạ: "Ăn mày Đinh chết vì trúng cùng một loại độc với anh ta. Nhưng ăn mày Đinh lại chết trong trạng thái không nhắm mắt. Cô có biết lý do không?"

Lý Hiểu Ngọc: "Tôi không biết tại sao ăn mày Đinh chết không nhắm mắt, nhưng tôi biết tại sao hàng xóm Lưu lại mỉm cười."

Nghe đến đây, Dương Dạ không khỏi nghiến chặt răng: "Cô nói thử xem?"

Lý Hiểu Ngọc giải thích: "Loại độc tôi dùng tên là "Ảo mộng", thời gian phát độc là một giờ, triệu chứng cụ thể là, sau nửa giờ uống vào, người đó bắt đầu rơi vào ảo giác, sau nửa giờ nữa thì chết. Hàng xóm Lưu thích tôi, nên có lẽ anh ta đã sinh ra ảo giác rằng tôi sẽ cưới anh ta."

Nghe đến đây, Dương Dạ thở dài một hơi, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay.

"Anh... anh sao vậy?"- Lý Hiểu Ngọc hỏi.

"Không sao." Khi Dương Dạ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn đã bình thường trở lại, "Chỉ là hơi mệt thôi."

Lý Hiểu Ngọc hỏi: "Nghe tôi nói xong, anh có cảm nghĩ gì không? Có đoán được ai là người giết tôi không?"

Dương Dạ trả lời dứt khoát: "Tạm thời chưa có ý nghĩ gì."

"Được rồi, vậy tôi đi trước đây." Lý Hiểu Ngọc đứng dậy.

"Ừ, đi đi." Dương Dạ gật đầu.

Lý Hiểu Ngọc bước đi từng bước quay đầu lại, đến cửa sân sau thì hỏi lại: "Dương Dạ đại ca?"

"Sao vậy?"

"Anh sẽ không lừa tôi chứ?"

"Tôi luôn đứng ngoài cuộc, không liên quan gì đến kịch bản của các cô. Tôi chắc là thám tử. Vậy tôi lừa cô làm gì?"

"Ừ, vậy là được rồi. Tôi chỉ nghĩ anh là thám tử, lại không phải là kẻ giết người, nên mới dám nói mọi chuyện với anh. Hehe, kịch bản này khiến tôi như mất trí. Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Lúc đó tôi sẽ bỏ phiếu theo anh nhé. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi có hiểu kịch bản hay không không quan trọng, quan trọng là tôi tìm được chỗ dựa, thế là tốt nhất."

Lúc này, lá bài của Lý Hiểu Ngọc cũng rung lên, nhắc nhở cô rằng dòng thời gian của cô đã đến. Dương Dạ mỉm cười vẫy tay với cô. Để tránh bị phạt, cô cũng không chần chừ nữa, nhanh chóng rời đi. Sau khi cô rời đi, Dương Dạ đưa tay chỉnh lại kính, ngón tay trượt xuống, gãi nhẹ lên sống mũi.

Thực ra, hắn vừa mới lừa Lý Hiểu Ngọc. Hắn đã đoán được ai là người giết Lý Hiểu Ngọc. Thiết lập của kịch bản này thực sự phức tạp và đau đầu, nhưng độ khó chỉ có một sao. Nguyên nhân có độ khó thấp, một phần là vì thám tử luôn đứng ngoài cuộc để quan sát toàn bộ câu chuyện, có thể nói là có góc nhìn của thượng đế. Chỉ cần thám tử có suy nghĩ rõ ràng và logic mạch lạc, thì việc phá án sẽ không khó. Tất nhiên, độ khó thấp này là từ góc nhìn của dân thường. Dưới góc nhìn của kẻ sát nhân, kịch bản này không được thân thiện cho lắm.

—— Bây giờ, ngay cả khi Dương Dạ không nghĩ tới tính logic và kịch bản cũng có thể nhìn ra vấn đề. Thời gian sắp đến 10 giờ tối, Lý Hiểu Ngọc vẫn sẽ đến con hẻm đó và chờ bị giết. Tuy nhiên, Cố Lương không lặp lại tuyến thời gian của ngày hôm qua.

Ông chủ Mạnh do anh ta thủ vai nay ở nhà, không giống như tối qua. Tối hôm qua. anh ta đi ra phố trước, nhìn thấy chủ thịt nướng Lý đầu độc, rồi đến con hẻm nhìn thấy xác của ăn mày Đinh và đàn chị Phong. Điều này có nghĩa là, vòng lặp sắp kết thúc. Và ông chủ Mạnh, rõ ràng cũng biết điều này —— chỉ có anh ta không lặp lại những việc đã làm ngày hôm qua.

11 giờ đêm, hệ thống thông báo "Phần diễn kịch của kịch bản kết thúc tại đây, chúng ta sắp bước vào giai đoạn điều tra. Do phần diễn kịch của kịch bản này khá đặc biệt, nhiều người chơi đã trải qua nhiều lần mất trí nhớ và có thể xuất hiện ảo giác rối loạn thời gian. Do đó, trước khi bắt đầu phần điều tra, hệ thống sẽ giúp mọi người điều chỉnh lại thời gian chênh lệch. Mời tất cả người chơi trở về chỗ ở của mình, nằm xuống giường. Hệ thống sẽ phun khí ngủ toàn thị trấn, buộc mọi người phải ngủ. Xin nhắc lại, 10 phút nữa, khí ngủ sẽ lan ra toàn thành phố, để tránh xảy ra sự cố, xin mọi người nhất định phải nằm trên giường."

Khi Cố Lương tỉnh dậy một lần nữa, ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, thắp sáng căn phòng áp mái chật chội và tối tăm. Đầu anh cực kỳ đau nhức. Anh ngồi dậy, xoa thái dương một lúc lâu mới dần tỉnh táo lại.

Lúc này, tiếng hệ thống lại vang lên: "Đinh đong, tối qua mọi người ngủ ngon chứ? Bây giờ là 7 giờ sáng ngày 10 tháng 8, cho mọi người một giờ nghỉ ngơi và điều chỉnh.Cuộc điều tra chính thức sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ. Lần này có nhiều hiện trường vụ án, vì vậy không tách riêng hiện trường và khu vực tự do khám phá, cả hai sẽ gộp lại và kéo dài trong 2 giờ. Đến 10 giờ, cuộc thảo luận tập trung sẽ bắt đầu. Vui lòng tuân theo chỉ dẫn của lá bài để đến phòng thảo luận tập trung. Cuộc thảo luận tập trung giới hạn trong 5 giờ, có cung cấp đồ uống và đồ ăn nhẹ. Chúc mọi người chơi vui vẻ!"

Bây giờ là 7 giờ sáng ngày 10 tháng 8. Đây là thời gian bắt đầu điều tra vụ án. Và thực tế, phần diễn kịch đã kết thúc vào đêm qua, tức là tối ngày 9 tháng 8.

Cố Lương lại cầm cuốn nhật ký lên xem, trên đó chính tay anh đã viết rằng anh đã chết ba lần. Đêm qua khi đọc đến đây, Cố Lương đã rất bối rối. Bởi vì theo thiết lập chết một lần, thời gian sẽ quay ngược lại 24 giờ, thời gian không đủ dài để anh chết ba lần. Đêm qua, sau khi xem lại toàn bộ diễn biến trong nhật ký, anh định xuống phòng khách để mở chiếc quan tài ra xem, nhưng không may hệ thống lại bắt đầu phun khí gây ngủ, khiến anh phải nằm lại giường và ngủ cho đến bây giờ.

Lúc này, ánh mắt của Cố Lương dừng lại trên câu "Tôi chính là hung thủ của vụ án này" trong cuốn nhật ký, sau đó không chần chừ nữa, anh trực tiếp đi xuống phòng khách, tiến thẳng đến chiếc quan tài ở giữa phòng. Những diễn biến của kịch bản từng hiện trên lá bài đã biến mất, vì vậy Cố Lương không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào từ lá bài. Anh chỉ có thể nhìn chăm chú vào chiếc quan tài, liệu dưới tấm ván quan tài có chứa bí mật gì không?

Tấm ván quan tài khá nặng, Cố Lương phải dùng sức mới có thể đẩy nó ra được một chút. Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng gõ cửa từ cửa sau.

"Cố Lương? Đến nhà tôi ăn sáng đi tiện thể thảo luận vụ án luôn."- Đó là giọng của Dương Dạ. Động tác đẩy tấm ván quan tài của Cố Lương dừng lại, anh vô thức nhíu mày. Một lát sau, anh đành phải đặt lại tấm ván quan tài, sau đó xé tất cả những trang nhật ký ghi các chi tiết quan trọng, ném vào bồn cầu rồi xả nước. Hệ thống không có bất kỳ cảnh báo nào. Đó là những dòng chữ do chính anh viết, giờ xả nước đi, thì không tính là tiêu hủy chứng cứ.

Sau khi sắp xếp mọi thứ gọn gàng, Cố Lương mới đi mở cửa. Khi cửa vừa mở ra, Dương Dạ hạ mắt xuống, nhìn vào trán của Cố Lương, tóc mái anh hơi ướt, chắc là do thấm ướt mồ hôi.

Dương Dạ liếc nhìn vào phía sau anh, rồi nhìn lại anh: "Lâu như vậy mới mở cửa, trên trán còn đổ mồ hôi, anh tập thể dục sáng sớm à?"

Cố Lương ngẩng lên nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười. "Tôi nói tôi đi tiêu hủy chứng cứ, cậu tin không?"

Hắn cười, một nụ cười đầy ẩn ý: "Tôi tin chứ. Sao lại không tin."

Nụ cười của Cố Lương tắt đi, anh lặng lẽ nhìn Dương Dạ một lúc, sau đó đi vòng qua hắn, tiến thẳng ra sân sau, "Nhà cậu cạnh nhà tôii? Đi thôi, đi ăn sáng. Chúng ta chỉ có một giờ."

"Vậy là... anh thực sự đã quên hết mọi thứ rồi."- Dương Dạ theo sau Cố Lương, đi vào sân, "Anh cũng quên chuyện đã xảy ra hôm qua luôn rồi à."

"Hôm qua? Hôm qua có gì sao?"- Anh nhìn lại Dương Dạ, cảm thấy cái nhìn của hắn đầy hàm ý.

"Tối qua trước khi bị giết, anh đã gặp ai, nói gì, không nhớ à?"- Hắn hỏi anh. Cố Lương lắc đầu. "Nếu bị giết, chắc chắn không kịp viết nhật ký. Tôi không nhớ."

Dương Dạ lấy ra một cuốn nhật ký nhỏ từ trong túi, lật qua vài trang. "Nhật ký của tôi thì có viết cũng vô ích, vì tôi không quên gì cả. Đúng rồi, còn nhật ký của anh đâu? Chúng ta có nên đối chiếu xem có chi tiết nào không khớp không?"

Cố Lương không quay đầu lại, nhạt nhẽo nói: "Nhật ký của tôi để trong phòng ngủ. Không sao, lát nữa cậu nói, tôi sẽ tự đối chiếu. Tôi đã xem qua nên nhớ hết rồi, không quên gì cả."

Nghe đến đây, Dương Dạ dừng bước. Hắn im lặng nhìn theo bóng lưng của Cố Lương một lúc lâu, sau đó nhanh chân đuổi kịp, dẫn anh ta đến phòng ăn nhỏ trên tầng hai của cửa hàng đồ tang lễ. Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn nhỏ. Cố Lương nhận lấy ly nước mà Dương Dạ đưa cho, từ từ ngồi xuống. Nhìn các món ăn trên bàn, anh nhớ tới một câu mà mình đã viết trong nhật ký——"Sườn heo hấp của Dương Dạ làm rất ngon." Vì vậy, anh hỏi hắn: "À, cậu cũng biết hấp sườn heo à?"

"Ừ. Trưa hôm qua, anh, tôi và đàn chị Phong cùng ăn. Đàn chị Phong do Lý Hiểu Ngọc đóng. Sao vậy..."- Dương Dạ như chợt nghĩ đến điều gì đó thú vị, cười nói. "Nhật ký của anh cũng viết cái này à?"

Cố Lương gật đầu, thành thật trả lời: "Có lẽ vì nó quá ngon. Tiếc thật, tôi hoàn toàn quên mất hương vị đó."

"Tiếc gì chứ, khi nào vụ án kết thúc tôi lại làm cho anh ăn."- Dương Dạ nói.

Nghe câu này, Cố Lương dừng lại. Anh hỏi Dương Dạ: "Cậu thực sự nhớ mọi thứ, cậu chưa từng chết thật?"

Dương Dạ lắc đầu: "Không. Tôi trở về lúc 10 giờ tối ngày 8 tháng 8. Trước đó tôi đi thăm thân. Sau đó tôi đã chứng kiến hoặc nghe về nhiều vụ giết người. Nhưng cơ bản tôi là người ngoài cuộc."

"Vậy thì chỉ có thời gian của cậu là chính xác. Thời gian của tất cả chúng tôi đều có vấn đề. Chúng tôi phải dựa vào thời gian của cậu để xác định ai là hung thủ." - Cố Lương nhìn Dương Dạ và nói, "Cậu chính là thám tử, không thể khác được."

Dương Dạ cắn một miếng bánh bao hấp tự làm, đáp: "Ừ."

Cậu là thám tử, tôi là hung thủ. Nếu tôi bị mọi người phát hiện, tôi sẽ chết. Nếu tôi trốn thoát thành công, cậu sẽ chết. Dù thế nào đi nữa... có vẻ như tôi sẽ không thể ăn món sườn hấp nữa. Cố Lương dừng động tác múc trứng hấp lại. Dương Dạ đứng dậy đi lấy thêm một bát cháo, từ trên cao nhìn xuống Cố Lương, tình cờ nhình thấy động tác của anh.

"Có chuyện gì vậy, Cố Lương?"- Dương Dạ hỏi.

"Không có gì."- Anh ngẩng đầu nhìn hắn, múc trứng vào bát của mình, dùng thìa nhỏ ăn từ từ. "Món trứng hấp này ngon lắm. Thịt băm xào lần này của cậu khác hẳn với lần làm chung với mì."

Dương Dạ bỏ ý định lấy thêm cháo, kéo ghế ngồi đối diện Cố Lương: "Anh có vẻ khác thường. Anh đã gặp chuyện gì rồi?"

"Không có gì."- Cố Lương nói, "Chắc là di chứng của việc mất trí nhớ quá nhiều lần. Đầu óc có hơi choáng váng."

"Được rồi..."- Dương Dạ lấy sổ tay của mình ra, "Hay là, nhân lúc còn một giờ nghỉ ngơi, chúng ta cùng xem xét lại vụ án nhé?"

"Được."- Cố Lương gật đầu. Thế là, Dương Dạ kể lại tất cả những gì hắn thấy và nghe trong kịch bản này cho Cố Lương, bao gồm cả việc hắn đào thấy xác Cố Lương, lần đầu tiên gặp anh trong kịch bản này, và cả cảnh hai người cùng nhìn thấy thi thể của ăn mày Đinh và đàn chị Phong.

Cố Lương nghe xong, không có biểu cảm gì. "Ừ, giống với những gì tôi đã ghi trong nhật ký, không có vấn đề gì."

Dương Dạ nhìn thẳng vào mắt anh và nói: "Điều duy nhất tôi không rõ là ngày hôm đó anh đã nói gì với ăn mày Đinh khi đưa cậu ta về cửa hàng quan tài, và anh đã làm gì một mình trong cửa hàng quan tài vào buổi chiều hôm đó. Có bí mật gì được che giấu trong cửa hàng quan tài không?"

Cố Lương ngừng lại một chút, rồi trả lời: "Tôi cũng không nhớ."

Dương Dạ chống khuỷu tay lên tay ghế, chống cằm nhìn anh, một chân gác lên, tư thế rất uy quyền, ánh mắt có phần soi mói.

"Sao tự nhiên nhìn tôi như vậy?"- Cố Lương hỏi hắn.

Dương Dạ chỉ hỏi ngược lại: "Cố Lương, tôi muốn hỏi, trong mắt anh, tôi là người như thế nào?"

"Ấn tượng đầu tiên không tốt lắm. Là một công tử nhà giàu, lố lăng màu mè, không biết trời cao đất dày, và rất xảo quyệt."- Cố Lương nhìn Dương Dạ một cái, thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc trả lời, "Nhưng sau đó... tôi thấy cậu đáng tin cậy. Cậu là người tốt, hào phóng và nhiệt tình, giỏi giao thiệp và biết cách chăm sóc những người xung quanh. Hơn nữa, ẩn sâu dưới vẻ ngoài phù phiếm của cậu là một tinh thần chính trực. Cậu nói cậu từng là quân nhân nên tôi có thể hiểu phẩm chất đó của cậu từ đâu mà ra."

Cố Lương nói thật. Có thể hầu hết người chơi trong trò chơi này đều đã phạm tội, thậm chí bao gồm cả Tuân Phong, có thể đã vô tình làm sai điều gì đó. Nhưng Cố Lương luôn cảm thấy, Dương Dạ là người khác biệt, như thể hắn tình cờ đi lạc vào đây. Hoặc là dù cho có vấn đề, thì cùng lắm cũng chỉ là công ty do hắn quản lý bị nợ phần thuế nào đó.

"Nếu là vậy..."- Tốc độ nói của Dương Dạ trở nên rất chậm, giọng điệu cũng trở nên rất trầm. Đồng thời, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Lương, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh, "Cố Lương, anh có thể chọn tin tưởng tôi không?"

Cố Lương đã nghi ngờ trong lòng ngay từ lần đầu nhìn thấy Dương Dạ vào buổi sáng nay. Bây giờ nghe hắn hỏi câu này, Cố Lương gần như chắc chắn —— có lẽ hắn đã nghi ngờ mình là hung thủ. Tại sao hắn ta lại thông minh như vậy chứ?

Một lúc lâu sau, Cố Lương từ từ nuốt miếng trứng hấp, lau miệng và nói với Dương Dạ: "Ừ, tôi sẽ suy nghĩ."

Cố Lương và Dương Dạ ăn sáng xong, cùng mở cửa hàng tang lễ, bên ngoài có hai người quen đang đứng đợi, có vẻ như đã đứng ở đó chờ rất lâu —— chính là Lý Hiểu Ngọc và Lưu Nhiên, người từng đóng vai anh trai của ông chủ Bạch, giờ thủ vai chủ thịt nướng Lý. Dương Dạ ngạc nhiên hỏi họ: "Sao hai người ở đây?"

"Tôi bị mất trí nhớ, nhưng may mắn là tôi đã ghi nhật ký. Câu quan trọng nhất trong nhật ký của tôi là, Dương Dạ là thám tử, tìm anh ấy là không sai."- Nói đến đây, Lý Hiểu Ngọc nhìn qua lại giữa Dương Dạ và Cố Lương, "Hai người cùng ra ngoài... nghĩa là đêm qua ngủ cùng nhau à?"

"Không."- Cố Lương trả lời rất nghiêm túc. Dương Dạ tưởng anh định giải thích gì đó, nhưng Cố Lương tiếp lời: "Nhưng chuyện đó quan trọng à?"

"Không quan trọng, không liên quan đến kịch bản."- Dương Dạ vỗ vai anh, nói với Lý Hiểu Ngọc, "Kịch bản trước chúng tôi cũng luôn ngủ cùng nhau mà. Cô có ý kiến gì không?"

Lý Hiểu Ngọc: "(〃'▽'〃)"

Lưu Nhiên ở bên cạnh ho nhẹ vài tiếng, rồi mở miệng: "Tôi ở quầy thịt nướng đối diện, tình cờ gặp vị... đàn chị Phong đây, nói chuyện vài câu, nghe cô ấy nói quen biết thám tử, cho nên tôi cũng muốn đi cùng, không ngờ lại gặp người quen. Dương Dạ, gặp lại cậu... ồ đúng rồi, còn có Cố Lương, có thể gặp lại hai người, tôi rất vui."

Cố Lương nghĩ, có lẽ gã chỉ muốn nói rằng rất vui khi gặp được Dương Dạ. Dù sao Cố Lương biết mình không dễ gần. Chỉ là Lưu Nhiên ngại, nên kéo mình vào luôn.

Lưu Nhiên bổ sung thêm: "Kịch bản này, tôi thực sự bị rối rắm. Dù sao... việc điều tra bắt đầu thế nào, các cậu nói đi."

Dương Dạ nói: "Kịch bản này có 7 nhân vật, nhưng lá bài nói có một NPC, mọi người nghĩ là ai?"

Cố Lương trả lời trước: "Nhật ký của tôi nói tôi nghi ngờ ăn mày Đinh. Diễn xuất của cậu ta quá tự nhiên. Nhưng tôi mất trí nhớ, nên không nhớ nữa."

Dương Dạ nói: "Nhật ký của anh không sai. Tôi cũng nghi ngờ ăn mày Đinh là NPC. Chiều hôm đó cậu ta tới tìm anh nói chuyện. Tôi thấy cái thần của cậu ta chắc chắn không phải do người chơi diễn ra. Vì vậy, loại trừ ăn mày, còn lại có 6 người chơi, ngoại trừ người đóng vai hiệu trưởng Tra chúng ta chưa gặp, những người khác đều là người quen, cũng dễ giải quyết. Bây giờ bốn người quen chúng ta đã tụ họp, chỉ còn thiếu Tuân Phong——"

"Tôi đến rồi."- Tuân Phong vừa nói vừa đi từ hướng chung cư đến. Y đến trước mặt mọi người, nói: "Tôi vốn định tìm Cố Lương trước, không ngờ mọi người đều ở đây. Còn hiệu trưởng Tra, tôi mới gặp ông ta khi xuống lầu. Ông ta nói ông ta sẽ đi sân vận động di chuyển thi thể của mình trước. Hay là, chúng ta cũng tìm tất cả các thi thể trước đã."

"Đúng, tôi có ghi trong sổ tay, trong cửa hàng quan tài có thi thể của hàng xóm Lưu. Chắc còn hai thi thể nữa."- Lý Hiểu Ngọc nói.

Nghe đến đây, Lưu Nhiên liền bước nhanh về phía cửa hàng quan tài. "Vậy bắt đầu tìm từ đây luôn đi."

Lý Hiểu Ngọc lùi lại một bước, "Trong đó toàn quan tài, có hơi ghê á. Các anh vào trước đi, tôi sẽ theo sau."

Sắc mặt Dương Dạ trở nên nghiêm túc, quai hàm đột nhiên cứng lại. Nhưng ngay sau đó, hắn trở lại bình thường, đi về phía cửa sau cửa hàng quan tài, "Đi thôi. Cùng nhau tìm."

Bốn người đàn ông trưởng thành, Cố Lương, Dương Dạ, Tuân Phong và Lưu Nhiên, chia thành từng cặp, nhanh chóng mở hết hàng quan tài gần cửa sau. Nhờ vậy, mọi người nhanh chóng tìm thấy hai thi thể. Cả hai thi thể đều là hàng xóm Lưu, cùng khuôn mặt và cùng cách chết —— đôi môi tím xanh và khuôn mặt nở nụ cười.

Sau khi đặt hai thi thể xuống khoảng đất trống trước cửa chính của cửa hàng quan tài, Lưu Nhiên lau mồ hôi và nói: "Chúng ta cũng nên mở hết các quan tài khác xem sao. Tuy đã tìm thấy hai thi thể, nhưng biết đâu các quan tài khác còn giấu manh mối nào đó."

Nói xong, Lưu Nhiên vô thức nhìn về phía Cố Lương. Cố Lương dựa vào cửa chính của cửa hàng quan tài, một chân hơi cong lên, tư thế rất thoải mái, biểu cảm vô cùng bình thản. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Dương Dạ, anh ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt hắn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc mái lướt qua hàng lông mày của Cố Lương. Đôi mắt màu trà của anh trông có vẻ lạnh lùng và xa cách.

Dương Dạ nhanh chóng quay đi, nhìn về phía Lưu Nhiên: "Thời gian tự do điều tra chỉ có hai tiếng, còn nhiều nơi chưa xem. Quan tài trong cửa hàng quá nhiều, tất cả mọi người đều tập trung mở quan tài thì quá lãng phí thời gian. Để tôi lo việc này. Tôi nghĩ tôi là người có thể lực tốt nhất ở đây. Một mình tôi có thể làm được."